NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 227

vẫn còn người như thế nên chuyện vừa xảy ra với Coco không là gì?
Tôi định hỏi mẹ nhưng lại im lặng và tiếp tục bước về nhà.

“Chú Jack Daniel là người đàn ông tốt. Mẹ đã từng thích người có

nhiều tiền, tính cách tốt, khuôn mặt đẹp, bụng không to; còn chú
Daniel chẳng có nhiều tiền, khuôn mặt không đẹp mà bụng lại to
nữa... Nhưng chú ấy luôn làm mẹ vui vẻ. Mỗi lần mẹ buồn, nổi
giận, mỗi lần mẹ uống rượu và khóc khi nghĩ về những chuyện đã
qua, chú ấy luôn làm mẹ cười. Chú ấy đã cho mẹ biết tính hài hước
đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống con người, tựa như cơm
bữa vậy. Bởi vì tính hài hước đem lại niềm an nhiên tự tại, mang một
ý nghĩa hài hòa từ suy nghĩ đến tâm hồn và cả cuộc sống. Tuy
nhiên, Wi Nyeong à, chú ấy đã tự tay chôn cất vợ và con trai mình
đấy.”

Tôi dừng lại ở đó. Và tôi nhớ tới giây phút đôi mắt đỏ rần như

muốn vỡ tung của chú Daniel nhìn Coco trong vòng tay tôi. Lúc này,
hình ảnh đôi tay run rẩy của chú lúc chôn Coco hiện ra rõ rệt trước
mắt tôi. Dường như tôi đã hiểu tại sao chú lại chẳng nói chẳng rằng
trước mặt chúng tôi, và tại sao chú lại đóng cửa hiệu sách sau khi tiễn
mẹ con tôi về. Và tôi cũng cảm nhận được việc mình đưa xác Coco
đến, nhờ chú tận tay chôn cất nó trong ngôi vườn, tàn nhẫn nhường
nào. Tôi giữ nỗi đau của mình ở lại, và không đủ tỉnh táo trước nỗi
đau này. Hóa ra khi nhờ người khác giúp đỡ, chúng tôi đã vô tình
khơi dậy nỗi đau trong lòng người ấy.

“Làm sao... Làm sao chuyện này lại xảy ra được”. - Tôi hỏi lại mẹ.

“... Phải rồi, chuyện này cũng có thể xảy ra con à. Hồi đó, chú

Daniel còn đang là đặc phái viên ở Luân Đôn. Cả gia đình trở về nhà
sau một chuyến du lịch... trên con đường mưa thi thoảng in dấu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.