NGÔI SAO CỦA QUỶ - Trang 244

Harry bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng điện thoại reo. Anh cảm giác như có ai
đó đã nhét một chiếc khăn bông vào miệng mình. Anh cố gắng dùng lưỡi
làm ẩm nó, nhưng vật đó phát ra tiếng lạo xạo chẳng khác nào một miếng
bánh mì thiu dính trên vòm miệng. Đồng hồ trên chiếc kệ đầu giường báo
mười giờ mười bảy phút. Có một điều nửa như ký ức, nửa như hình ảnh len
lỏi vào tâm trí của anh. Harry đi ra phòng khách. Điện thoại đổ chuông lần
thứ sáu.

Anh nhấc ống nghe lên.
“Harry đây. Ai đấy?”
“Em chỉ muốn xin lỗi anh.”
Chính là giọng nói anh luôn hy vọng được nghe.
“Rakel?”
“Đó là công việc của anh mà,” cô nói. “Em không có quyền nổi giận. Em

xin lỗi.”

Harry ngồi xuống ghế. Có điều gì đó đang cố gắng trỗi dậy từ bên dưới

mớ hỗn độn của những giấc mơ đã phần nào bị rơi vào quên lãng.

“Em hoàn toàn có quyền nổi giận chứ,” anh nói.
“Anh là cảnh sát mà. Phải có ai đó bảo vệ cuộc sống của chúng ta chứ.”
“Ý anh không phải muốn nói tới công việc,” Harry đáp.
Cô không trả lời. Anh đợi.
“Em khao khát có anh,” cô nói, giọng chan chứa nước mắt.
“Em khao khát cái người em ao ước anh có thể trở thành,” anh đáp.

“Trong khi anh lại…”

“Tạm biệt,” cô nói, hệt như ca khúc bị cắt ngang lưng chừng đoạn mở

đầu.

Harry ngồi nhìn chằm chằm điện thoại, vừa vui sướng lại vừa thất vọng.

Một mảnh ghép rời rạc của giấc mơ đêm qua đã vận nốt chút sức lực cuối
cùng hòng ngoi lên khỏi mặt nước, nhưng đụng phải lớp băng mà mỗi giây
trôi qua lại dày thêm một chút khi nhiệt độ không ngừng hạ xuống. Anh bới
tung chiếc bàn uống nước tìm thuốc lá và thấy một mẩu đầu lọc trong gạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.