NGÔN CỦA ANH - Trang 107

Khê Ngôn túm anh lại thắt cà vạt giúp, nhìn qua còn khá có nề nếp, Cố

Văn Lan nhịn không được bèn trêu chọc, "Cố phu nhân đúng là hiền huệ
nhỉ."

Khê Ngôn liếc anh, không thèm chú ý tới Cố Văn Lan nữa.

Tâm trạng của Cố Văn Lan có vẻ khá tốt, anh nói bắt đầu lải nhải,

"Sao em biết làm cái này?"

Cô cố gắng nhớ lại rồi cười, "Lúc Khê Vũ tốt nghiệp đại học chụp ảnh

phải mặc âu phục, cà vạt là em đeo, vì chuyện này nên em đã mất công học
thử nên khá quen tay."

Anh không nóng không lạnh mà ừm một tiếng.

Cô ngó anh, "Gì đấy?"

"Hơi tiếc một chút, hóa ra không phải em học vì anh."

"Anh có cảm thấy mình ấu trĩ không?"

Thắt cà vạt xong cô bèn sửa lại cổ áo sơ mi cho anh, ngón tay cẩn thận

uốn cổ áo sơ mi gập xuống.

Lúc cô lại gần có mùi hương thoảng qua, anh cảm thấy hơi ngứa ngáy,

vô ý thực đặt tay lên eo cô, khẽ hỏi: "Còn cái này học vì ai?"

Cô sửa sang cổ áo cho anh cong, vừa lòng khẽ đẩy anh, lúc đầu định

nói cổ áo của em cũng cần làm vậy. Nhưng thấy vẻ mặt cười như không
cười của anh, cô đột nhiên sửa miệng: "Người yêu cũ."

Anh giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng vẻ mặt hơi nhạt nhẽo, nhìn là

biết đang mất hứng.

Nhìn anh mặc quần áo chỉnh tề cô cảm thấy khá vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.