NGÔN CỦA ANH - Trang 196

Đỉnh đầu của chủ nhiệm Lục xẹt qua một đống dấu ba chấm, duyệt.

Cậu là người kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước cậu quyết định.

2h chiều thứ năm, hiệu trưởng tự dẫn một nhóm giáo viên khối 11 ra

cửa đón tiếp người từ bệnh viện tới, Khê Ngôn làm chủ nhiệm lớp cũng
đứng trong hàng ngũ này.

Trước cửa cổng trường còn treo khẩu ngữ, viết: Nhiệt liệt hoan nghênh

các vị thiên sứ áo trắng, nam thần áo trắng đền trường học chúng ta.

Một chiếc xe hơi dừng trước cửa trường học, trên xe lục tục có người

đi xuống, các bác sĩ mặc áo blouse, y tá mặc đồng phục y tá, Cố Văn Lan là
người xuống cuối cùng, quanh thân được bao bởi một tầng ánh sáng, chậm
rãi lại lười biếng.

Khê Ngôn nghe thấy một trận xôn xao ở bên cạnh, cô tổng kết lại mấy

lời khen ngợi bằng hai chữ rất hàm súc: Đẹp trai.

Dẫn đầu đoàn không biết là bác sĩ nào, hiệu trưởng bắt tay với ông, trò

chuyện hai câu rồi dẫn mọi người vào.

Khê Ngôn liếc Cố Văn Lan, có lẽ anh ngủ một giấc ở trên xe đến giờ

vẫn chưa tỉnh hẳn, hơi cúi mặt im lặng đi theo đoàn, vẻ mặt lạnh lùng và
hơi không kiên nhẫn.

Cô giáo Hà nói nhỏ: "Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng nhìn hơi khó

tính thì phải? Những người còn lại có vẻ rất hiền lành."

Khê Ngôn đáp lại: "Chắc chưa tỉnh ngủ ấy mà."

Chỗ mở tọa đàm được sắp xếp ở hội trường, đúng là hội trường vừa

được sửa xong từ tuần trước nhưng thiết bị loa đài các thứ đều đã cũ, hôm
qua lúc kiểm tra vẫn còn dùng tốt, hôm nay không hiểu sao lại có vấn đề,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.