NGÔN CỦA ANH - Trang 267

Cố Văn Lan ôm chặt lấy cô, da hai người kề sát nhau, cùng ngâm

mình trong bồn nước ấm.

Khê Ngôn cảm thấy có đôi khi anh rất dính người, thường thì những

lúc đó anh rất im lặng. Cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, không rảnh so đo
với anh nữa bèn tìm một vị trí thoải mái trong lòng Cố Văn Lan rồi dựa đầu
lên vai anh chuẩn bị ngủ.

"Khê Ngôn."

Anh ghé sát tai cô, trong giọng nói là sự rung động nào đó.

Khê Ngôn tỉnh táo trong chốc lát, lại thiếp đi.

"Sau này chúng ta không tới đây nữa được không?"

Khê Ngôn cho rằng những lời này chỉ là giấc mơ của cô, cho tới tận

sáng sớm hôm sau khi trời còn chưa sáng cô đã bị Cố Văn Lan đánh thức,
anh đang mặc quần áo giúp cô.

Anh thấy cô tỉnh lại, chỉ nói: "Em ngủ tiếp đi."

Khê Ngôn quả thật ngủ tiếp, nhưng lúc cô phát hiện anh định xách cô

về nhà thì sợ tới mức tỉnh lại, "Anh... Định làm gì thế?"

"Về nhà." Anh ôm cô lên, "Em cứ ngủ đi."

"Mấy giờ rồi?"

"5 giờ sáng."

"...Để em xuống."

Cố Văn Lan khựng lại một chút rồi lại tiếp tục bước ra cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.