NGÔN CỦA ANH - Trang 268

Khê Ngôn hít sâu một hơi, cô nghiêm túc nói, "Cố Văn Lan, đừng có

ngang bướng với em, em nói để em xuống."

Anh dừng lại, chăm chú nhìn cô hồi lâu mới nói: "7h30 anh phải đến

bệnh viện, bây giờ không về nhà thì không kịp."

Cô cau mày, "Vậy anh cứ đi thôi, xách theo em làm gì?"

Anh nói: "... Anh dẫn em về nhà."

Khê Ngôn không hiểu ý anh, "Em tự về nhà được, anh dẫn em về làm

gì? Hay anh sợ em lạc đường? Hơn nữa nếu phải về thì cũng phải nói với
người nhà anh một tiếng trước đã chứ."

Cô cảm thấy bình thường Cố Văn Lan sẽ không làm những chuyện

không lễ phép như vậy.

"Không cần." Anh nói.

"Anh để em xuống đã." Khê Ngôn nói.

Đại khái là hiếm khi Khê Ngôn tỏ ra tức giận, cũng có thể là sau khi

anh nguôi giận thì cảm thấy mình hơi đuối lý nên không dám ngang ngạnh
với cô nữa, Cố Văn Lan cứ đứng yên một chỗ, nhưng anh cũng không có ý
để cô xuống.

"Anh không thích nơi này, em biết," Khê Ngôn bình tĩnh lại, cố gắng

nói chuyện với anh, "Anh đi bệnh viện trước đã, bao giờ sáng em chào
người nhà của anh rồi về nhà sau, nhé."

"Bây giờ anh muốn em về cùng anh." Dường như anh rất cố chấp

trong vấn đề này.

"Vì sao?" Cô không biết anh cố chấp như vậy để làm gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.