NGÔN CỦA ANH - Trang 287

Cố Văn Lan hơi trầm tư, "Chi tiết nào khiến em cảm thấy chuyện đó

xằng bậy vậy?"

Khê Ngôn: "...Toàn bộ quá trình."

Cố Văn Lan lại tiếp tục trầm tư, "Cho nên em định lấy nó làm kỷ niệm

à? Không ngờ em còn có sở thích này đấy nhé?"

Khê Ngôn: "Tạm biệt."

Cố Văn Lan cười nhìn cô quay vào trường học.

Chiều thứ sáu Lý Khê Vũ về đến nhà, lúc cậu lục quần áo đi tắm thì

lục tung hết lên cũng không tìm thấy áo ngủ của mình đâu bèn chạy vào
phòng bếp kêu lên: "Mẹ!! Có phải mẹ lại lấy áo con làm giẻ lau không!!"

Chu Mộc Lan giật mình, suýt nữa thì cầm muôi canh gõ cậu, "Mẹ lấy

áo nào của mày làm giẻ lau cơ?"

"Áo ngủ của con!"

"Tự dưng mẹ lấy áo ngủ của mày làm giẻ lau làm gì?"

"Thế áo ngủ của con đâu rồi? Sao lại đột nhiên biến mất được?"

"Không thấy thì thôi, có phải mày chỉ có một chiếc áo ngủ đâu."

"Con muốn bộ kia! Gà con màu vàng!"

"Mày còn có áo ngủ ngỗng trắng cơ mà?"

"Con chỉ cần áo gà con màu vàng thôi!"

"Đi ra ngoài --"

Bên kia --

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.