NGÔN CỦA ANH - Trang 33

Cố Văn Lan nhoáng cái đã tới, thấy cô đang cầm tay một cô bé truy

hỏi, "Anh Cố kia là học sinh khối nào? Đã làm bài tập chưa? Nếu chưa thì
phạt viết bản kiểm điểm 1000 từ!"

Cô bé miễn cưỡng nói, "Cô tự hỏi anh ấy đi ạ."

Khê Ngôn hừ nhẹ, bỗng dưng gây rối, "Là tên khốn Cố Văn Lan kia

đúng không!"

Cô bé gật đầu lịa lịa, nhanh chóng phụ họa, "Là anh ta là anh ta."

Tên khốn kia: "..."

Gọi tên anh trôi chảy chưa kìa.

Cố Văn Lan bước tới phía sau lưng cô đỡ Khê Ngôn dậy, cảm ơn cô

bé phục vụ rồi nhỏ giọng hỏi người trước mặt mình, "Cô có ý kiến gì với
tôi hả?"

Người phục vụ thấy anh tới bèn thở ra nhẹ nhõm, vội vàng chạy mất.

Khê Ngôn cảm nhận được lòng bàn tay đang cầm tay cô của anh vừa

khô ráo vừa ấm áp, cô say khướt xoay một vòng bằng giày cao gót, nhìn
thấy anh bèn cười rộ lên, "Là anh à," cười xong nhìn anh chằm chằm, "Sao
anh lại tới đây?"

Cố Văn Lan hết cách rồi, anh không thể làm gì khác bèn ôm eo cô, dìu

cô xuống thềm đá, "Tôi đưa cô về, nhà cô ở đâu?"

Khê Ngôn đi theo anh nhưng vẫn nhìn Cố Văn Lan chằm chằm, hơn

nữa cô cũng không quen đi giày cao gót, cứ thể thất thểu bước đi, lúc đi
xuống thềm đá trực tiếp trẹo chân, nhỏ tiếng kêu đau, một lúc sau cảm giác
say rượu lại hoàn toàn khiến cơn đau này tê liệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.