NGÔN CỦA ANH - Trang 439

Cố Văn Lan dịch lại gần đùi cô, "Anh nhớ em."

Khê Ngôn cười với anh, "Anh biết dỗ người khác thật đấy."

Anh cười sờ cổ cô, "Sao em trắng thế nhỉ?"

Ngày còn học đại học cô đứng bên cạnh anh, cứ khiến anh cảm thấy

trong tầm mắt chỉ toàn là một màu trắng như ngọc, trắng đến hoảng hốt.

Lần đầu của bọn họ là trong KTX của anh, người dưới thân anh có làn

da mịn màng non nớt, chỉ cần hơi véo là sẽ đỏ ửng lên, anh xoa eo cô cười
khẽ, "Sao em trắng thế nhỉ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.