NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 333

NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT

Tần Minh

www.dtv-ebook.com

Vụ Án Thứ 8 - Bé Trai Mất Tích (4)

Tắm xong, tôi nằm thẳng cẳng trên giường khách sạn. Lâm Đào biết

nếu tôi quá mệt hoặc sợ hãi sẽ ngủ ngáy. Sáng nay tôi vừa đi khám, một
người chưa bao giờ khám nam khoa như tôi chắc chắn sẽ vô cùng căng
thẳng, lại thêm cả ngày làm việc vất vả, đi lại liên tục, hôm nay tôi vừa mệt
rã rời vừa căng thẳng cao độ, kiểu gì cũng ngáy như sấm. Vì thế cậu ta liền
kéo tay Đại Bảo bước ra khỏi phòng, nói với tôi: "Tối nay đừng có làm
phiền tớ, tớ ngủ với Đại Bảo."

Lưng vừa chạm giường, cơn buồn ngủ đã ập đến, tôi còn chưa kịp suy

nghĩ đến đường ranh giới thối rữa đã lờ đờ muốn ngủ.

Hàn Lượng nằm trên chiếc giường còn lại đột nhiên bật ra một câu

trong bóng tối: "Em có nhớ trên đường đến đây, nhìn thấy xác con chó nhỏ
nằm trên đường, em đã nói gì không?"

Câu nói đột ngột khiến tôi tỉnh táo hơn hẳn, bỗng thấy vô cùng cảm

động, là tài xế của chúng tôi, Hàn Lượng cũng vất vả suốt cả một ngày nay,
nhưng anh ấy cũng không hề rảnh rang, cũng vắt óc suy nghĩ về tình hình
vụ án.

"Hình như em nói, gặp mưa sẽ nhanh chóng biến thành xương trắng."

Vừa dứt lời, một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu tôi. Tôi mừng rỡ bật dậy.

Hàn Lượng giật nảy mình, nói: "Anh chỉ nghĩ rằng, em nói khi thi thể

gặp nước, mức độ thối rữa sẽ khác hẳn với lúc không dính nước, vậy thì
đường ranh giới thối rữa của nạn nhân liệu có phải cũng như vậy không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.