NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 226

Tôi nhìn tờ xét nghiệm máu của trạm xá thị trấn mà nhất thời nghẹn

họng.

"Ông ấy chỉ xét nghiệm máu thôi, đến điện tâm đồ cũng không làm thì

không thể tính là khám sức khỏe được." Đại Bảo đỡ lời.

"Anh nói không tính thì là không tính chắc? Tôi nói tính là tính! Đừng

nhiều lời nữa, nói luôn đi, có xử bắn hay không?"

"Xử bắn hay không, không phải do cơ quan công an quyết định." Tôi

cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. "Tinh thần kích động chỉ có thể coi là tác
nhân phụ, còn nguyên nhân tử vong của ông cụ là do phát bệnh. Nếu tử
vong do bệnh tật thì không thể truy cứu trách nhiệm hình sự được. Nhiều
nhất chỉ là sơ suất dẫn đến chết người thôi."

"Các anh dựa vào đâu mà dám nói là tác nhân phụ hả? Tôi thấy rõ

ràng là đánh chết người."

"Nguyên nhân tử vong của con người, về cơ bản chỉ có bốn loại chính,

đó là ngoại thương, ngạt thở, ngộ độc, bệnh tật." Tôi nói. "Chúng tôi đã
khám nghiệm toàn diện thi thể của bố anh, đã loại trừ các khả năng ngoại
thương, ngạt thở, ngộ độc, và đã phát hiện ra chứng bệnh có khả năng gây
tử vong và dấu hiệu phát bệnh. Cho nên kết quả giám định của cả hai cấp
pháp y thành phố và tỉnh đều trùng khớp, không có nghi vấn gì."

"Mẹ kiếp! Đúng là quan chức bao che cho nhau, cấp trên bao che cho

cấp dưới. Cái gì mà loại trừ ngoại thương? Vậy cái vết bầm tím to tướng
trên đùi ông cụ không phải là ngoại thương thì là cái gì? Các người giải
thích cho tôi xem nó là cái gì?"

Tôi thầm siết chặt nấm đấm, cố hạ giọng ôn tồn mà tiếp tục giải thích:

"Ngoại thương mà chúng tôi nói đến là chỉ vết thương có khả năng gây
nguy hiểm đến tính mạng, ví dụ như đứt mạch máu gây mất máu, hoặc giập
vỡ các cơ quan nội tạng quan trọng, hoặc các nguyên nhân lý hóa dẫn đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.