NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 247

"Việc này thì khó nói lắm!" Tôi nói. "Đầu tiên, tôi cũng băn khoăn về

điều này, nhưng cũng có khả năng góc độ ánh sáng khác nhau thì khúc xạ
sẽ khác nhau, cho nên chúng ta không nhìn thấy, còn ông ta lại nhìn thấy."

"Thế chẳng phải vừa ăn cắp vừa la làng còn gì?" Đại Bảo nói. "Xa vứt

gần chôn. Vì hung thủ thông thạo đất ruộng của mình nên mới vứt xuống
giếng của nhà mình. Sau khi vứt xác, vì sợ người đi đường phát hiện ra nên
mới vứt rơm xuống để che đậy. Hai ngày sau, ông ta vẫn sợ nên đã báo
cảnh sát, cho rằng tự mình báo án thì cảnh sát sẽ không nghi ngờ."

Nghe Đại Bảo phục dựng hiện trường, phân đội trưởng Hoàng gật đầu

đồng ý.

"Nhưng vẫn có một điểm chưa giải thích được." Đại Bảo nói. "Chúng

tôi nhận định rằng hung thủ có khả năng to khỏe hơn nạn nhân, nhưng Giải
Lập Văn lại là một ông già gầy gò, nhỏ thó."

"Ai nói hung thủ to khỏe hơn nạn nhân? Tôi không đồng ý." Không

biết Lâm Đào đã khám nghiệm xong hiện trường từ khi nào, đã ngồi thu lu
trong một góc phòng họp. Cậu ta nói tiếp: "Tôi đã khám nghiệm nhà của
Giải Lập Quân, phát hiện ra vết kéo thi thể. Trên tử thi có vết trầy xước
không?"

Tôi gật đầu: "Rất nhiều, rất rõ ràng."

Lâm Đào nói: "Khi tử thi bị lôi đi, trong vết kéo dài mấy mét có dấu

vết hung thủ dừng nghỉ rất nhiều lần."

Lâm Đào chỉ vào phần đứt đoạn ở giữa vết kéo trong ảnh, nói: "Những

chỗ đứt đoạn này có lẽ là do hung thủ dừng lại nửa chừng. Có nghĩa là,
hung thủ kéo thi thể đi rất khó nhọc và tốn sức. Điều này chứng tỏ hung thủ
có lẽ không khỏe mạnh cho lắm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.