NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 315

thảm thiết: "Các anh là bác sĩ pháp y phải không? Đó là con trai tôi phải
không? Cầu xin các anh đấy, hãy nói cho tôi biết đi!"

Nỗi đau mất con có thể khiến người ta điên dại.

Tôi lắc đầu, nói: "Xin chị hãy bình tĩnh, chúng tôi cần xét nghiệm

ADN mới có thể xác nhận được nhân thân của nạn nhân."

"Không cần xét nghiệm, tôi nhìn là biết ngay, tôi nhận ra được." Ánh

mắt của chị ta vòng qua tôi, hướng về phía những nhân viên nhà xác đang
làm việc. Tôi vội giữ tay chị ta lại.

"Chị hãy bình tĩnh lại, chị có nhìn cũng không nhận ra được đâu." Đại

Bảo cũng khuyên.

"Con trai tôi làm sao tôi không nhận ra được?" Khuôn mặt người phụ

nữ đầm đìa nước mắt. "Nó là do tôi rứt ruột đẻ ra, nó mới có 11 tuổi thôi.
Mười một năm rồi, chúng tôi chưa bao giờ cho nó được một miếng ăn
ngon, một cái áo đẹp, ngày nào cũng đánh nó mắng nó, ép nó học hành. Tôi
ân hận quá, ân hận chết mất thôi!"

Nghe chị ta gào khóc, người đàn ông bên cạnh cũng bật khóc nức nở.

"Để tôi xem." Người đàn ông cố ghìm tiếng nấc. "Thằng bé bị tinh

hoàn ẩn, chỉ có một bên tinh hoàn, rất dễ nhận."

"Tôi khuyên anh đừng nhìn là hơn." Tôi vẫy tay với các nhân viên nhà

xác đang đứng ngây ra, bảo họ mau chóng đưa thi thể đi.

"Ôi trời ơi! Là thằng khốn nạn nào, có thù hằn gì thì hãy đến tìm tôi

đây này, tại sao lại giết con tôi?" Người đàn ông thấy các nhân viên nhà xác
đã chuyển thi thể đi rồi thì ngửa mặt lên trời gào khóc ầm ĩ.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.