NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 338

"Nơi này rất khả nghi." Tôi kết luận.

"Sao mọi người lại không chú ý đến vết bánh xe nhỉ?" Chúng tôi

không để ý đến phát hiện của Lâm Đào khiến anh chàng rất bất mãn. "Thế
mọi người không nghĩ hung thủ giết người ở gần đây, sau đó làm thế nào để
vứt xác cách đây mấy chục cây số à? Lại không để hệ thống camera giám
sát phát hiện ra?"

"Phải rồi!" Đúng là tôi chưa nghĩ đến vấn đề này, tôi vỗ đầu kêu lên.

Đại Bảo nói: "Chỉ có cách dùng xe ô tô. Nhưng nếu hung thủ là một

người vị thành niên mới mười mấy tuổi thì có lái xe được không?"

"Không!" Tôi lắc đầu. "Giết người và vứt xác không chắc đã là cùng

một người. Anh thử nghĩ xem, nếu hung thủ mới mười mấy tuổi thì chắc
chắn phải sống cùng bố mẹ. Nếu bố mẹ biết con giết người, không chừng
sẽ giúp con xử lý xác chết. Đừng quên, theo như phán đoán của chúng ta thì
hung thủ sẽ có lẽ là con trai, lý do hành hung là để xâm hại tình dục. Nhưng
thứ dùng để buộc miệng túi lại là một chiếc khăn lụa của phụ nữ!"

Ngồi trên xe khám nghiệm quay về, mọi người đều im lặng, nhưng

trong lòng tràn đầy hưng phấn. Phạm vi điều tra đã được thu hẹp, vụ án đã
có khả năng được phá án nhanh chóng. Điểm mấu chốt nhất là chúng tôi đã
có những vết bánh xe, đó sẽ là căn cứ hữu hiệu nhất để sàng lọc nghi phạm.

Nhưng làm thế nào mới có thể tìm ra đường tắt để mau chóng phát

giác ra nghi phạm trong khu dân cư dày đặc này đây? Có lẽ mọi người cũng
đang vắt óc suy nghĩ về vấn đề này.

Trong im lặng, từ dãy ghế phía sau xe khám nghiệm bỗng run lên một

tiếng.

Đại Bảo tiện tay với lấy túi vật chứng, trong túi đựng một chiếc điện

thoại di động, là điện thoại của Bào Quang Mẫn đã tìm được tại hiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.