NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 382

đất. Ông ấy mắng chửi tôi là đồ mất dạy, tôi điên lên liền túm tóc ông ấy
đập xuống sàn nhà. Tôi đâu có ngờ, mới đập có mấy cái ông đã chết rồi.
Tôi thật sự không ngờ."

"Tại sao anh biết ông ấy đã chết?"

"Tôi đặt tay trước mũi, thấy ông ấy đã tắt thở."

"Ồ, hóa ra là vậy. Cái kiểu đặt tay trước mũi xem hơi thở chiếu đầy

trên phim kịch đúng là lừa người. Nếu hơi thở quá yếu ớt, ngón tay sẽ
không thể cảm nhận được có không khí lưu chuyển. Lại thêm một người bị
phim truyền hình lừa bịp." Đại Bảo than thở.

Tạ Hào nói tiếp: "Lúc đó, tôi rất bàng hoàng sợ hãi, không biết làm thế

nào, nên mới nghĩ đến chuyện mang xác ông ấy vứt vào trong bãi lau."

Bên ngoài phòng thẩm vấn, tôi kéo Lâm Đào và Đại Bảo: "Đi thôi!

Quá trình sau đó, chúng ta đã suy đoán được cả rồi."

"Sao cậu tự tin thế?" Lâm Đào hỏi.

"Buộc phải thế mà!" Tôi nói.

"Không còn sớm nữa, thôi về nghỉ đi." Lâm Đào nói.

Nhưng Đại Bảo cứ như không nghe thấy lời chúng tôi nói. Anh ấy

đứng thẫn thờ bên cửa kính, lẩm bẩm: "Tôi thực sự rất muốn biết trong
lòng con người kia hiện đang nghĩ gì. Đến tình cha con mà cũng không
đáng giá bằng tiền bạc sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.