NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 387

nào khác, đành cắt nốt bên trái." Trên xe, Đại Bảo kể lại những câu chuyện
tiếu lâm này cho các pháp y thực tập của Công an thành phố nghe. "Bệnh
nhân B đi cắt ruột thừa, cắt xong đau gần chết, quay lại hỏi sao người khác
không đau mà tôi đau thế? Kiểm tra lại, thì mọi người đoán xem tại sao? Té
ra là quên tiêm thuốc tê."

"Chuyện của bệnh nhân C là kinh điển nhất." Đại Bảo nhe răng cười,

thấy các thực tập sinh vẫn nghiêm túc ngồi nghe thì kể tiếp: "Một người đi
mổ thoát vị bẹn, đáng lẽ chỉ là tiểu phẫu thôi, kết quả nằm lên bàn mổ rồi,
tĩnh mạch đã mở, vệ sinh bề mặt da và phủ khăn xong xuôi, đã tiêm thuốc
gây tê cục bộ, anh ta bỗng nghe thấy hai bác sĩ trong phòng phẫu thuật thì
thào với nhau. Một người nói: Tôi chưa phẫu thuật thoát vị bẹn bao giờ,
anh làm bao giờ chưa? Người kia đáp: Tôi cũng chưa."

Một thực tập sinh không nhịn nổi, phá lên cười.

Đại Bảo nghiêm nghị nói: "Không phải tôi đang nói chuyện cười với

các bạn đâu, mà tôi đang dạy các bạn về y đức đấy. Học y mà không cứu
được người thì sẽ hại người; học pháp y mà không phá được án sẽ chỉ toi
cơm. Học hành cho đàng hoàng vào!"

Những chuyện cười ra nước mắt về bệnh viện này, tôi đã nghe rất

nhiều, không biết thật giả ra sao nhưng khi nhìn thấy vẻ xập xệ cũ nát của
bệnh viện, chí ít tôi cũng đã tin vào sức mạnh của dư luận.

Nhà xác của bệnh viện nằm tít trong góc phía đông cổng chính, một

gian nhà mái bằng, trông như sắp đổ đến nơi.

Tôi âm thầm lo lắng. Phòng ốc thế này, liệu có sập xuống đầu khi tôi

đang khám nghiệm không đây?

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.