"Hay là khi dịch chuyển thi thể, bụi đất trên cầu thang bộ đã dính vào
án nạn nhân không?" Lâm Đào hỏi.
Tôi lắc đầu, nói: "Không thể. Nếu là kéo lê trên đất thì bụi đất phải có
hướng cọ xát, nhưng bụi đất bám trên quần áo của nạn nhân phân bố đều
đặn trên diện tích rộng, tức là dính phải khi tiếp xúc hoàn toàn. Hơn nữa,
khi chúng tôi khám nghiệm tử thi tại hiện trường, thấy vết hoen tử thi nằm
ở vị trí không chịu sức ép sau lưng, chứng tỏ sau khi tử vong, nạn nhân đã
ở nguyên trong tư thế nằm ngửa ít nhất ba mươi sáu tiếng đồng hồ."
"Chỉ có đoạn cầu thang dẫn từ tầng hai đến tầng ba là có dấu vết lau
chùi bằng cây lau nhà, chúng tôi đã sử dụng Benzidine để tìm được chỗ có
phản ứng máu ẩn, hiện đang tiến hành xét nghiệm ADN. Vậy thì có lẽ nạn
nhân bị sát hại tại đây, nhưng tại sao không có vết máu dạng phun? Thế thì
rất khó giải thích đấy." Lâm Đào hỏi.
"Vấn đề này dễ giải thích thôi." Tôi nói. "Không phải cứ đứt động
mạch là có vết máu dạng phun trên diện rộng tại hiện trường. Động mạch ở
những phần da lộ ra ngoài của nạn nhân, ví dụ như phần cổ, không hề bị
đứt, mà là đứt nội tạng bên trong khoang bụng. Tuy mấy hôm trước thời tiết
khá nóng, nhưng nạn nhân mặc quần áo đồng phục công sở, vẫn là áo dài
tay. Lại thêm trên ngực còn có áo ngực bó sát, quần áo ở vị trí này rất dày
nên dù có máu bắn ra cũng bị quần áo che mất và dính chặt vào. Bởi vậy,
nếu nạn nhân mặc quần áo đủ dày thì tổn thương ở ngực thường ít khi có
vết máu dạng phun rõ rệt."
"Vậy thì kẻ nào đã gây án?" Điều tra viên hỏi.
Tôi lập tức khẳng định như đinh đóng cột: "Tôi cho rằng hung thủ
sống ở ngay trong tòa nhà này."