NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 433

cầm dao phẫu thuật chuẩn bị giải phẫu khoang ngực của nạn nhân để xem
tình hình tổn thương của nội tạng bên trong.

"Từ từ đã!" Tôi kêu lên ngăn Đại Bảo lại, rồi gồng mình tách hai cánh

tay của nạn nhân ra khỏi thân mình, dưới hai nách có hai miếng vải rơi ra.

Tôi nhặt lấy tấm vải, giũ sạch tàn tro dính trên đó, nói: "Thường thì

khi xác chết bị đốt, do quần áo là vật dễ cháy nên đa số sẽ bị thiêu rụi,
nhưng phần áo dưới nách được tay che chắn nên sẽ không cháy hết. Quần
áo của nạn nhân chỉ còn sót lại hai mảnh vải này thôi."

Đại Bảo ghé lại nhìn, Lâm Đào mang tới một chiếc kính lúp.

"Đây có lẽ là hai lớp áo, do nhiệt độ cao nên đã dính lại với nhau." Tôi

vừa nói vừa cầm nhíp tách rời hai lớp vải ra. "Lớp bên trong màu đen, sợi
rất mịn, có lẽ là loại vải giống như lụa tơ tằm. Lớp bên ngoài sợi thô, màu
trắng, có lẽ là chất liệu vải rẻ tiền."

"Ồ, hai ngày nay trời có lạnh đâu." Lâm Đào nói. "Tuy đã là mùa thu,

nhưng nắng vẫn gắt, mấy hôm nay đều trên 30°, vẫn phải mặc áo ngắn tay.
Ai lại mặc hai lớp áo vào thời tiết này nhỉ?"

"Đúng đấy." Đại Bảo nói. "Nhìn vào lớp da dưới nách thấy vẫn khá

hoàn chỉnh, có lẽ thi thể còn mới chứ không phải là để một thời gian sau đó
mới mang thiêu."

Tôi nói: "Bác sĩ!"

*

Từ tấm vải sót lại dưới nách thi thể, chúng tôi dễ dàng suy đoán ra

nghề nghiệp của nạn nhân, điều đó đã thắp lên cho chúng tôi niềm hy vọng
nhanh chóng phá án. Tâm trạng phấn chấn, ánh trăng ngoài cửa sổ dường
như cũng tươi sáng hơn một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.