"Em xem này, nội tạng của nạn nhân bị chấn động gây ra rất nhiều tổn
thương, điểm này thì anh có thể hiểu được, nhưng tổn thương ở não đã hình
thành bằng cách nào thế?" Đại Bảo thắc mắc. "Phần đầu có xương sọ bảo
vệ, chỉ sức ép không thôi thì làm sao lại gây tổn thương đến não được?"
"Anh đã học môn bệnh lý học pháp y thế nào vậy?" Tôi lên lớp.
"Trong sách đã nói rồi, khi sóng nổ tác động lên thành ngực sẽ khiến áp lực
trong khoang ngực đột ngột tăng vọt, huyết áp tĩnh mạch chủ trên tăng lên,
máu về tim chảy ngược sẽ khiến cho các tĩnh mạch nhỏ và mao mạch trong
não căng phồng, vỡ ra, nên mới xuất hiện các điểm xuất huyết."
"Tổn thương do cháy nổ đúng là có nhiều chủng loại thật đấy." Lâm
Đào nói. "Cậu nói tiếp đi, nói đi mà!"
"Trong dạ dày của ba nạn nhân đều trống rỗng, cho thấy thời gian tử
vong về cơ bản giống nhau." Tôi chẳng buồn đếm xỉa đến giọng điệu nũng
nịu của Lâm Đào, nói tiếp. "Điểm này cũng rất quan trọng, chính là xác
định được thời gian tử vong của các nạn nhân, đề phòng trường hợp có
người chết trước hoặc có người chết sau nhưng lại bị chúng ta nhầm lẫn là
tử vong đồng loạt trong vụ nổ khi còn sống."
Khám nghiệm tử thi thứ tư là nan giải nhất, vì đưa lên bàn giải phẫu
chỉ còn một nửa cỗ thi hài cùng với vài chục mảnh xác nát vụn. Đặc biệt là
nửa phần thân thể còn sót lại, chỉ khẽ di chuyển một chút là ruột lại tiếp tục
xổ ra từ khoang bụng, cộng với chất nhầy trong ruột dính nhem nhép trên
bàn giải phẫu trông rất ghê sợ.
"Nhìn vào vết đứt, có thể thấy cơ thể bị kéo căng gây xé rách, nhìn
vào hiện tượng này thì nạn nhân cũng tử vong bởi vết thương do vụ nổ gây
ra khi còn sống." Tôi nói. "Nhưng trên mặt của nạn nhân lại không có
những nếp da màu trắng."