NGÓN TAY THỨ MƯỜI MỘT - Trang 535

Điều duy nhất khiến tôi lưu luyến trên thế giới này đã không còn nữa,

tôi còn sống để làm gì? Tôi không còn khóc nổi, bởi vì cả bể nước mắt
trong tôi đã khóc cạn lâu rồi, bây giờ chỉ còn lại một cái bể là tôi thôi.

Hai chân con tôi thõng thượt, còn tôi cả người run rẩy, không thể nào

quấn tã cho nó được, tôi liền lấy dây buộc lại. Nhưng không thể buộc được,
tôi mới nghĩ ra cách lấy dao cứa thành rãnh để buộc cho chắc, nhưng tôi
không tài nào cứa nổi. Rất lâu sau, thằng bé đã cứng đờ, tôi liền bế nó lên,
định ôm nó đi nhảy lầu.

Nhưng đúng vào thời khắc đó, tôi sực nhớ đến anh. Tôi vẫn chưa trả

thù. Nếu không phải tại anh, thì tôi đâu phải đơn độc một thân như ngày
hôm nay?

Vì thế tôi bắt đầu lên mạng, nghiên cứu phương pháp pháp y giải phẫu

xác chết, làm thế nào để rút lưỡi, mổ bụng, có lẽ trông rất rùng rợn, nhưng
tôi đã không còn cảm giác của con người nữa. Tôi không còn sợ tối, không
còn sợ máu, thậm chí không còn sợ chết.

Đến quán bar, tôi mới biết đàn ông bây giờ mới vô vị làm sao. Những

kẻ bị tôi giết chết, hoặc là có vợ rồi mà vẫn ra ngoài chơi bời, hoặc là đám
công tử bột chỉ biết trai gái trác táng. Nên tôi cảm thấy, họ chết là đáng đời.

Trong nhà tôi có một cái hộp cũ, đựng thuốc chuột Tetramine. Bố tôi

nói chỉ cần một tí tẹo thôi đã đủ chết người nên không được phép đụng đến
nó. Ông giữ lại hộp thuốc chuột này làm kỷ niệm, vì dù sao cái chất độc
chết người này cũng từng là công cụ khởi nghiệp của bố tôi. Tôi lên mạng
tra cứu, nghe nói Tetramine tính chất ổn định, để nhiều năm cũng không bị
phân hủy. Hơn nữa, nếu cảnh sát các người phát hiện ra Tetramine sẽ đi tìm
kiếm lai lịch chất độc, nhưng đây là báu vật gia truyền của nhà tôi, các
người tìm thế nào được?

Tôi quyết định sẽ dùng thứ này để giết người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.