NGỰ CHÂU ÁN - Trang 107

chuyên thu thập cổ vật nhằm kiếm chác ngân lượng, gã hoàn toàn có thể
thuê bọn Đổng Hạ đi dò la tìm kiếm các món hời, cũng như phục vụ các
mục đích khác.

Ông hỏi, "Ngươi có tình cờ hay biết nơi họ Quách thường xuyên trú

ngụ khi gã tới Phổ Dương này không?"

"Thưa, khi không ở trên thuyền mành thì gã thuê một buồng nghỉ ở

khách điếm Bát Tiên." Họ Dương thêm lời với một nụ cười khinh khỉnh,
"Một khách điếm bé tẹo và rẻ tiền."

"Ta biết nơi đó. Quách Minh rõ là một nam nhân keo kiệt."

"Bẩm đại nhân, kim ngân là tất cả lẽ sống của họ Quách. Gã chả quan

tâm chút gì đến cổ vật, chẳng qua nó chỉ là một món sinh lời. Kha tiên sinh
mới là nhà sưu tầm đồ cổ đích thực! Miễn là sở hữu được cực phẩm quý
hiếm nhất, Kha Nguyên Lương chẳng bận tâm mình phải trả bao nhiêu! Và
nam nhân may mắn đó lúc nào cũng rủng rỉnh tiền!"

Họ Dương trầm tư xoa cằm, đoạn rụt rè tiếp lời, "Còn thảo dân là sự

pha trộn giữa hai nam nhân đó, ít nhiều là vậy. Công việc của thảo dân là
giao thương cổ vật, dĩ nhiên rồi. Nhưng thỉnh thoảng thảo dân vẫn phải
lòng một món đồ cổ nào đó và giữ riêng nó cho mình, quyết không nhượng
lại với bất cứ giá nào. Và khi thảo dân già đi, điểm yếu này ngày càng tệ
hơn. Trước kia, thảo dân ham mê thẩm định tất cả những tuyệt phẩm bảo
vật trong bộ sưu tập của Kha tiên sinh, thường thăm viếng Kha gia ít nhất
một lần mỗi tuần. Nhưng độ bốn hay năm năm trở lại đây, thảo dân chỉ đến
đó khi được mời và chẳng bao giờ đi xa hơn khách sảnh. Thảo dân từ chối
thưởng lãm bộ sưu tập của gia chủ. Chỉ vì lòng ghen tỵ, tất cả chỉ có thế
thôi!"

Dương chưởng quỹ lắc đầu với một nụ cười uể oải. Đột nhiên ông ta

hỏi, "Thưa, tiện đây cho kẻ hèn này hỏi, đại nhân đã khám phá ra manh mối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.