NGỰ CHÂU ÁN - Trang 106

cũng có lý do của nó. Cổ ngọc được cho là sở hữu giá trị liên thành trong
việc chữa bệnh, vì thế hầu hết các đại phu và dược sư đều quan tâm đến
trân châu. Vị đại phu này có một bộ sưu tập khiêm tốn mà tinh túy. Ông ta
khảo cứu các miếng ngọc, chứ chẳng để tâm đến việc bán lại kiếm lời. Về
điểm này, Biện đại phu trái ngược hẳn với vị đồng sự là Quách Minh. Họ
Quách thường mua các hạt châu quý, nhưng đơn thuần chỉ để đầu tư ngân
lượng, có cơ hội là bán lại ngay với giá cắt cổ. Bản tính con buôn đã ăn sâu
vào máu gã. Thỉnh thoảng Kha tiên sinh có mua ngọc của họ Quách. Còn
thảo dân thì chẳng bao giờ, giá cao quá."

"Ta từng gặp Quách Minh. Hình như gã sống ở kinh thành", Địch

Công bình phẩm.

"Bẩm, đúng là thế. Nhưng họ Quách chu du rất nhiều nơi và cứ

khoảng hai tháng là gã lại viếng thăm Phổ Dương. Nhưng chuyện này ta
bàn kín đáo thôi, thưa ngài!"

"Tại sao?"

Dương chưởng quỹ đáp lại với nụ cười ranh mãnh, "Thưa đại nhân,

bởi vì họ Quách cũng cung cấp thảo dược cho các đối thủ cạnh tranh của
Biện đại phu ở huyện này. Ngoài ra, gã đề nghị thảo dân giữ bí mật vì một
lý do khác nữa. Quách Minh giải thích rằng cách đây vài năm, mình đã mua
được một mảnh đất tiếp giáp rừng Mạn Đà La với giá rẻ, nhờ Biện đại phu
làm người trung gian. Ông ta tin là gã mua địa sản chủ yếu để đầu tư.
Nhưng thực ra, gã láu cá ấy thường xuyên cử thuộc hạ đến thu thập dược
thảo ở bìa rừng. Nếu biết việc đó, dĩ nhiên Biện đại phu sẽ đòi gã một
khoản tiền thưởng. Như thảo dân đã nói ban nãy, Quách Minh là một con
buôn xảo trá đích thực!"

"Quả đúng là vậy", Huyện lệnh nói. Ông nhận ra Quách Minh, tuy

không thực sự nói dối, nhưng đã thành công trong việc gây cho ông ấn
tượng sai lầm về các hoạt động của gã. Và vì gã gian thương lịch lãm ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.