NGỰ CHÂU ÁN - Trang 105

tay lang bạt tên là Hạ Quảng, chuyên giao du với đủ loại tiện dân để mua
bán cổ vật, và cảnh báo thảo dân đừng giao dịch với hắn. Vậy là một trong
các bằng hữu bất hảo đã đâm chết hắn ạ?"

"Vụ án mạng của hắn chắc chắn có liên hệ với hai tội ác kia. Bản quan

phải thừa nhận rằng mình đang rơi vào ngõ cụt. Nếu biết thêm chút ít về
những người có quan hệ với nạn nhân, để ta nảy ra được ý niệm nào đó về
kẻ đứng sau những tội ác khủng khiếp ấy, thì tốt biết bao."

Ông nhấp một ngụm trà, rồi cười mỉm nói tiếp, "Dương tiên sinh

không chỉ sở hữu kho kiến thức phong phú về đồ cổ, mà còn có con mắt
nhìn người tinh tường. Do vậy mà bản quan đến gặp ngươi."

Họ Dương cúi đầu.

"Thưa, đại nhân đã quá đề cao thảo dân rồi! Tiếc là ngoài khách hàng

của mình ra, thảo dân không gặp gỡ nhiều bách tính ở Phổ Dương, cũng ít
khi để tai những chuyện ngồi lê đôi mách. Kể từ khi tiện nội qua đời sáu
năm trước, hai nhi tử lại an cư lạc nghiệp ở phương nam, thảo dân chỉ sống
với nghề thương buôn và khảo cứu cổ vật, ít nhiều trải nghiệm đời sống
khổ hạnh! Thảo dân tự lo liệu những việc đơn giản thường nhật, chẳng
muốn bọn gia nhân vụng về đi quẩn đi quanh để rồi đánh vỡ mấy bình cổ
trân quý! Ban đêm không có ai làm phiền thảo dân, vì đứa tiểu nhị chỉ đến
vào ban ngày. Đó là đời sống mà thảo dân hằng mong ước, thưa ngài.
Nhưng nó cũng khiến thảo dân trở nên xa lạ với thế thái nhân tình bên
ngoài!"

(Tiện nội: Cách nói khiêm nhường chỉ vợ mình)

"Bản quan chỉ quan tâm đến những khách hàng của ngươi, Dương tiên

sinh à. Chẳng hạn, ngươi thấy Biện Gia là người thế nào?"

Dương chưởng quỹ uống cạn chén trà, khoanh hai tay lại rồi đáp,

"Thưa, Biện đại phu chuyên sưu tầm ngọc. Trên thế gian này, chuyện gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.