NGỰ CHÂU ÁN - Trang 122

vùng vẫy dữ dội khiến tai rách toạc, khiến tiểu nữ buộc phải găm nốt tai
bên kia của gã cho đủ bộ. Vì gã xuất ngôn tục tĩu và không chịu trả lời cho
tử tế, tiểu nữ đành phải chọc chỗ này đâm chỗ kia một chút. Nhưng tiểu nữ
đã ngừng động thủ ngay khi họ Phương đồng ý thú nhận toàn bộ tội trạng.
Tất cả chỉ có vậy, thưa đại nhân."

Địch Công nhấp nhổm đứng dậy, chúi người về phía trước để quan sát

ba tội nhân đang rên rỉ dưới sàn. Tên bên phải ngẩng đầu lên và cố gắng nói
gì đó. Nhưng y chỉ có thể thốt ra mấy âm thanh khàn đặc.

"Chuyện gì đã xảy ra với nam nhân kia?" Ông hỏi.

"Bẩm, tên kia ư? Tiểu nữ đứng lên người y trong lúc đang tra hỏi

Phương Bưu. Cơ sự là trong lúc tiểu nữ đang để mắt khống chế họ Phương,
Liêu Kiệt định xoay mình đá vào bụng tiểu nữ. Ô hay, toàn một lũ gà mờ
võ học thối tha! Một chân trụ vững, tiểu nữ chỉ cần xoay chân kia sang một
bên là né được, đoạn co bàn tay phải và nhằm vào yết hầu để dụ y ngửa đầu
né tránh. Chỉ đợi có thể, tiểu nữ xòe rộng bàn tay trái rồi chém thẳng vào cổ
họng đối phương. Họ Liêu toan bỏ chạy, y tiểu nữ liền tóm lấy lưng y,
quăng xuống ngay bên cạnh họ Vương. Tiểu nữ cứ thế mà đứng lên người
y, một chân đạp vào háng, chân kia nện lên ụ trán. Tuy vậy, tiểu nữ cũng
phải kiềm chế không giậm chân, tránh cho miếng giẻ phía dưới không bị
tàn phế suốt đời."

"Bản quan hiểu rồi", Địch Công nói.

Ông vuốt hàng tóc mai dài một chốc, đoạn nghiêng người về phía

trước và hỏi họ Phương, "Khai mau, ngươi đã gặp Hạ Quảng khi nào và ở
đâu?"

Nam nhân bỏ tay che tai xuống, máu lại bắt đầu rỉ ra. Gã rên rỉ, "Bẩm,

ở tửu điếm ngoài chợ! Ngày hôm kia thì phải. Chưa bao giờ thấy hắn. Hạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.