NGỰ CHÂU ÁN - Trang 164

"Tội ác nào cơ?" Kha Nguyên Lương khàn giọng hỏi. Y nhanh chóng

nhìn sang hai người kia rồi lắp bắp thưa với Huyện lệnh, "Xin đại nhân thứ
lỗi cho... sự cắt ngang vô lễ của thảo dân. Nhưng... ý thảo dân muốn nói, có
đến bốn vụ án mạng đúng không ạ?"

"Quả đúng là thế", ông đáp cụt ngủn.

Ngoài xa, một tiếng sấm rền vọng lại, văng vẳng bên tai.

"Không nên để thời tiết xấu ảnh hưởng đến sự an nhiên của bản thân,

Kha tiên sinh à." Quách Minh cất lời động viên, nhưng giọng gã nghe rất
chói tai trong gian phòng tĩnh mịch.

"Thưa, hình như lão phu trông thấy cánh cửa chuyển động!" Một

giọng nói lo lắng bất chợt vang lên. "Lão xin phép ra ngó một chút."

Đó là Hồng Sư gia. Lão đã rời khỏi ghế và tiến lại gần ba vị nam nhân

đang ngồi bên bàn.

Trong một khắc, Địch Công bối rối không biết nên làm gì. Vì lý do

đặc biệt, nên ông chưa nói với vị Sư gia về kế hoạch giăng mồi của mình,
bao gồm cả sự xuất hiện của một kẻ nghe trộm bí mật. Rõ là lão Hồng đã
thấy tên xâm nhập đang rời bước và tưởng nhầm là hắn đang lẻn vào trong
phòng. Nhưng ông không thể để đại cục mà mình hao tâm tổn sức bày ra bị
phá hỏng. Nếu nam nhân kia vẫn còn trong thư viện, hắn không được nhận
ra ông đã biết về sự hiện diện của hắn, bằng không thì mọi thứ đều đổ sông
để bể cả.

Ông đanh giọng nói với Hồng Sư gia, "Ánh sáng đã đánh lừa mắt lão

rồi! Lão hãy trở lại vị trí của mình và đừng ngắt lời ta!"

Huyện lệnh nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ chiếc áo vải bông mà

Sư gia đang mặc khi lão trở lại chỗ ngồi. Không, đó không phải do phục
trang của lão Hồng! Tiếng động đến từ phía sau Địch Công, giờ thì ông đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.