NGỰ CHÂU ÁN - Trang 169

Bàn tay trắng nõn vẫy hắn lại gần. Nam nhân đứng thẳng người lên và

tiến về phía nàng, lê từng bước nặng nhọc với dáng điệu cứng nhắc.

Cửa ra vào mở tung, viên Bộ đầu xuất hiện, các Bộ khoái đứng chật cả

hành lang. Bộ đầu dợm chân định bước vào, nhưng Huyện lệnh đã ngăn y
lại bằng một điệu bộ dứt khoát.

Nam nhân cao lớn vẫn tiếp tục tiến về phía thiếu phụ, chăm chăm nhìn

vào mặt nàng bằng đôi mắt hõm sâu vô hồn, như thể đang bị thôi miên.

"Ta không làm chuyện đó!" Biện đại phu gào lên lần nữa. Ông ta như

thể sắp ngã quỵ đến nơi. Lão Hồng nhanh chóng đưa tay đỡ Biện gia.

Kha Nguyên Lương và Quách Minh đã đứng dậy. Họ Kha ngập ngừng

nói với nữ nhân, "Đáng ra nàng phải... Làm sao mà nàng..."

Thiếu phụ không để ý đến phu quân. Đôi mắt rừng rực một ngọn lửa lạ

kỳ, nàng ghim chặt ánh nhìn vào kẻ hộ pháp đang đứng chết sững trước
mặt mình, đôi cánh tay dài của hắn ép chặt vào hai bên sườn.

Rồi nàng cất giọng lạnh băng, "Tối nay, ngươi đã vạch ra một âm mưu

chu toàn. Ngươi đợi ta ở phố bên cùng hai con ngựa, như chúng ta đã thỏa
thuận. Chúng ta cùng rời trấn qua Nam môn. Ngươi đã hứa hẹn sẽ đưa ta
theo lối tắt đến rừng Mạn Đà La. Để ta có thể tự tay hái lượm thứ dược thảo
kỳ diệu sẽ chữa trị chứng vô sinh của ta, giúp ta và lão gia có được mụn
con trai nối dõi tông đường, như Kha gia hằng ao ước."

Nàng thở dài, đoạn tiếp tục với chất giọng gần như là vô cảm, "Khi

chúng ta đến bìa rừng, ngươi nói là cây thuốc mọc ở phía trong, gần miếu
thờ Nữ thủy thần. Ta e ngại khi phải băng qua cánh rừng đen tối và càng e
sợ hơn khi ngươi gài đuốc giữa bức tường gạch đổ nát, để cho ta thấy bức
tượng cẩm thạch to lớn. Nhưng chính tên khốn nạn nhà ngươi mới là kẻ ta
nên dè chừng, họ Dương kia! Chứ không phải Bạch Nương!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.