NGỰ CHÂU ÁN - Trang 171

tượng và tạ ơn nữ thần. Trong ánh đuốc bập bùng dường như đôi môi
Người cong lên thành một nụ cười xoa dịu khiến ta vững tâm."

"Rồi ta nhảy xuống đất, cuống cuồng vơ vội xiêm y và lách qua một

khe hở trên bức tường đằng sau bức tượng. Ta ngã nhào vào những bụi cây
rậm rạp. Khi vùng vẫy bò về phía trước, ta nghe tiếng ngươi la hét gọi tên
ta. Ta cứ thế mà lao đi trong nỗi kinh hoàng mụ mị đầu óc, không để tâm
đến gai góc đang cào xé tay chân. Rồi..."

Bất chợt thiếu phụ ngừng lời. Hơi xoay người lại, nàng ngó nhìn phu

quân với vẻ hoang mang và khe khẽ thêm lời, "Không, ta không biết
chuyện gì xảy ra sau đó. Nhưng giờ ta đã trở về, ở ngay trong chính tư gia
của mình. Ta..."

Đôi chân nàng loạng choạng. Họ Kha vội vàng đi vòng qua bàn để đỡ

lấy cánh tay nương tử. Ngó nhìn Huyện lệnh, y lắp bắp, "Thảo dân không
hiểu chuyện này là sao! Nàng đâu có ra ngoài tối nay, làm sao nàng lại..."

"Phu nhân của ngươi vừa kể lại chuyện đã xảy ra bốn năm về trước,

Kha tiên sinh à", Địch Công nghiêm nghị nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.