NGỰ CHÂU ÁN - Trang 174

Nếu ngươi khai hết chân tướng mọi việc, bản quan có thể bẩm tấu lên triều
đình để ban cho ngươi một án tử đỡ tàn khốc hơn."

Dường như Dương chưởng quỹ không nghe thấy lời ông. Hắn nhìn

chăm chăm về phía trước với ánh mắt vô hồn.

"Ngươi cũng có thể tự thú", ông tiếp lời, "về tội trộm cắp ở miếu thờ

Nữ thủy thần, chôm chỉa kho đồ bằng vàng mà các từ chúc đã cất trữ ở đó."

"Ngài sẽ tìm thấy các bình vàng trong mật tương trên vách tường của

ta", hắn cất giọng yếu ớt, "tất cả có chín cái, được chế tác bởi một trong các
nghệ nhân vĩ đại nhất của Hán triều huy hoàng. Ta cần ngân lượng, nhưng
cũng không nỡ đem các công trình nghệ thuật cao quý đó đi nấu chảy.
Chúng đều ở đó, tất cả. Kể cả viên hồng ngọc."

(Mật tương: Tủ sắt bí mật)

Họ Dương ngừng lại, trân trối ngó nhìn Địch Công và cay nghiệt hỏi,

"Làm thế nào ngài phát hiện ra chuyện đó?"

"Khi bản quan ghé thăm cửa hiệu đồ cổ sáng nay, ngươi nói rằng mình

chưa bao giờ lai vãng đến miếu thờ. Nhưng ngươi lại miêu tả án thờ tách
rời với bệ tượng. Quyển sách mà ngươi cho ta xem lại khẳng định rõ ràng
rằng bức tượng, bệ tượng và án thờ được tạc từ cùng một khối đá cẩm
thạch. Tuy nhiên, qua một ghi chú viết bên lề sách của riêng mình, ta biết
được rằng án thờ và bệ tượng được gắn với nhau bằng vữa. Do đó, ta giả
định là ngươi đã gian trá về chuyện mình chưa bao giờ đặt chân đến miếu
thờ. Trong khi mô tả bức tượng cho ta, ngươi đã vô tình nhầm lẫn giữa
những gì mình từng đọc với những thứ tận mắt trông thấy. Dĩ nhiên, đó chỉ
là giả định. Ngươi hoàn toàn có thể đã đọc về việc gỡ bỏ lớp vữa, trong một
quyển sách khác hoặc một bản thảo viết tay mà ta không biết. Nhưng ngươi
đã tự khẳng định tội lỗi ấy khi sa vào cái bẫy mà ta dày công sắp đặt tối
nay!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.