NGỰ CHÂU ÁN - Trang 175

"Vậy là rốt cuộc, ngài mới chỉ có những nghi ngờ mơ hồ!" Họ Dương

nói vẻ chua chát. "Ôi, việc ngài cử Sư gia đến chỗ ta để mượn một bàn tay
sơn trắng, có đeo nhẫn hồng ngọc, là một bước đi khôn ngoan. Nó khiến ta
tự hỏi bản thân nhiều điều. Liệu ngài có bằng chứng gì về việc ta ăn cắp
kho đồ của miếu thờ hay không? Hay bàn tay đó chẳng liên can gì đến ta,
ngài thật sự dùng nó cho một cuộc thử nghiệm nào đó? Liệu ngài còn có
mưu đồ nào khác chăng? Ta cảm thấy bị thôi thúc phải biết chuyện gì sẽ
được đem ra luận bàn vào tối nay. Ta đã đến, sẵn sàng chặn họng ngài hay
họ Biện chết nhát kia nếu cần."

Hắn rút ra một phi đao lưỡi mỏng từ ngực áo mình. Viên Bộ đầu vội

nhảy bổ vào, nhưng họ Dương đã vứt nó lên trên bàn.

"Đừng lo!" Hắn ngạo nghễ chế nhạo Bộ đầu với một ánh nhìn khinh

bỉ.

Rồi hắn tiếp tục nói với Huyện lệnh. "Ta biết mình đã thua dưới tay

đại nhân. Nhưng ta cũng có thể vỗ ngực tự nhận mình là một tay phi đao
lão luyện và một khi đã ra tay thì không bao giờ trượt đích. Nhưng ban nãy,
nàng đã ở đó... đã đứng ngáng giữa đường bay của mũi phi đao."

Họ Dương cau mày. Bất chợt hắn hỏi, "Làm thế nào ngài khám phá ra

ta xém chút nữa đã hạ sát được con chuột nhắt Biện vào trưa nay?"

"Bản quan cũng hiểu biết chút ít về nghề y", Địch Công đáp. "Nếu chỉ

nhận một cú đấm vào đầu cùng vài cú đá khác, chẳng cớ gì mà Biện đại
phu lại yêu cầu kiểm tra nội thương trước. Ông ta chỉ cẩn trọng như thế khi
bị thương tổn nặng nề do ngã từ trên cao xuống. Hơn nữa, một tên đạo tặc
không cần xé toạc áo của nạn nhân để cướp đi hầu bao. Ta phỏng đoán rằng
ngươi đã ném Biện đại phu ra khỏi cửa sổ phòng khảo cứu đồ cổ tại lầu
trên. Áo của họ Biện đã mắc vào đinh sắt bên bệ cửa, nhờ đó ông ta mới
không gãy cổ..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.