NGỰ CHÂU ÁN - Trang 188

"Thưa, ngài đã quá sức liều lĩnh, coi thường sinh tử an nguy! Nếu biết

trước, không đời nào lão phu đồng ý với kế hoạch đó, không bao giờ!"

Địch Công trìu mến nhìn lão Sư gia và nhã nhặn nói, "Giờ thì lão biết

lý do tại sao ta không kể về phần đặc biệt trong kế hoạch rung cây nhát khỉ
rồi chứ, lão Hồng."

"Bẩm đại nhân, ngài đã đúng khi làm vậy! Thực tình lão phu vô cùng

e sợ chuyện đã diễn ra! Khi tình thế ngày một căng thẳng, lão cứ sợ rằng
một trong ba nam nhân kia sẽ có thể tấn công ngài bất cứ lúc nào!"

"Chính ta cũng không cảm thấy tốt lành gì!" Ông buông lời với một nụ

cười yếu ớt.

"Mới chỉ trông thấy gian phòng này một lần, ta đã giả định sai lầm

rằng khi các giá nến dọc vách trong được thổi tắt, ngọn nến lớn trên bàn
vẫn sẽ cho phép ta trông chừng cửa ra vào và ba nam nhân cùng một lúc.
Nếu họ Dương đến để thám thính, ta nghĩ mình sẽ nhận ra cánh cửa bị mở
hờ. Nếu sau đó hắn lẻn vào trong để ám toán ta hay gã đồng phạm, ta vẫn
có nhiều thời gian để giải quyết hắn và thét gọi các Bộ khoái."

"Tuy nhiên, lúc nhìn sang bên phải, ta chỉ thấy được bóng tối. Ta cũng

nhận ra mình không thể vừa xuất ngôn, vừa trông chừng cửa ra vào cũng
như ba tên nghi phạm cùng một lúc. Khi biết đã có ai đó đột nhập phòng và
nghe được tiếng hơi thở sát ngay sau mình, ta ngộ ra rằng mình đã toan tính
quá liều lĩnh!"

Ông giơ tay che mắt, đoạn tiếp tục với giọng mệt mỏi, "Giờ thì ta đã

nghe lời thú tội của họ Dương và hiểu rằng mọi chuyện đều khởi nguồn từ
tình yêu hắn dành cho Kim Liên. Sự mê đắm này bắt đầu xoắn quyện với
tình yêu tha thiết của hắn đối với cái đẹp. Cuối cùng hai thứ tình cảm ấy
hòa trộn vào nhau, tạo thành một sự thèm khát điên cuồng ẩn khuất trong
nội thể một nam nhân cô đơn và già cỗi, khao khát được sở hữu và tận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.