NGỰ CHÂU ÁN - Trang 28

Họ Dương lắc đầu.

"Bẩm, thảo dân chỉ nghe loáng thoáng danh tính của họ Đổng mà chưa

hề chạm mặt y lần nào. Thảo dân sở hữu các mối cung cấp riêng mà bản
thân vất vả lắm mới có được! Ngược xuôi khắp các ngõ ngách ở miền thôn
quê, dù nắng ráo hay mưa rào, thảo dân luôn kiếm tìm những nông phu
khai quật được các cổ vật trên đồng ruộng. Việc đó giúp thảo dân giữ cho
thân thể khỏe mạnh và mò được các món hàng tốt nguyên bản. Vào ngày
nọ..."

"Ngươi từng gặp bằng hữu của họ Đổng, một gã tên Hạ Quảng, rồi

chứ?"

"Dạ bẩm, không ạ. Tiếc là thảo dân chẳng thể giúp được gì ngài."

Vầng trán nhăn nheo của họ Dương lại gợn sóng. "Không hiểu sao,

danh tính thì nghe quen quen, nhưng nó chẳng gợi lên chút dấu ấn nào. À,
như đã bẩm, bữa kia thảo dân vớ được một bức cổ họa trong ngôi chùa phía
đông trấn. Thảo dân dám chắc là đại nhân sẽ thấy thích thú, nó còn trong
tình trạng tốt..."

"Một ngày gần đây, bản quan sẽ quá bộ đến cửa hiệu của ngươi,

Dương chưởng quỹ à. Còn bây giờ, ta có việc gấp phải quay về nha phủ
ngay."

Vị thương gia đồ cổ cúi đầu thi lễ và cáo lui.

"Ta thích tán gẫu với họ Dương", Địch Công luận chuyện với lão

Hồng. "Gã có kiến thức phi phàm về đồ cổ cùng tình yêu nồng cháy với
chúng. Nhưng thời khắc này mà gã đến thì thật chẳng hợp lẽ chút nào."

Đội lên đầu chiếc mũ nhỏ đen tuyền, ông tiếp tục nói với một nụ cười

uể oải, "Do ba trợ thủ của ta sẽ chẳng về kịp Phổ Dương trước ngày kia,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.