NGỰ CHÂU ÁN - Trang 57

Ông lạnh lùng nói, "Ngươi cho thế là một vụ dàn xếp hợp lý. Ta gọi

việc không bẩm báo tức khắc các thông tin quan trọng liên quan đến một vụ
trộm bảo vật từ Hoàng cung là một thất bại đáng phỉ nhổ của vương pháp.
Đáng lý ra ngươi phải trình báo cho ta ngay những gì mà phu nhân Hổ
Phách đã nói. Giờ thì ngươi đã gây ra tổn thất cho kho tàng Quốc khố.
Ngươi nên hi vọng rằng đó chỉ là mất mát tạm thời thôi. Ta sẽ làm mọi thứ
có thể để truy ra dấu vết của tên sát nhân và giành lại ngự châu. Nếu viên
ngọc là đồ giả và câu chuyện chỉ là trò bịp bợm thì ngươi gặp may đấy!"

Chặn họng câu hỏi lắp bắp của Kha Nguyên Lương, Huyện lệnh đột

ngột đứng dậy và tiếp lời, "Câu hỏi cuối. Đổng Mai có từng kể rằng y đã
sửa sang phương lầu của gia trang hoang vu kia và dùng nó để cất giấu các
bảo vật mà mình đã mua bán được?"

"Dạ bẩm, chưa bao giờ thảo dân được nghe! Hổ Phách còn chẳng biết

nữa là, thảo dân cam đoan!"

"Ta hiểu rồi."

Khi đang quay ra phía cửa chính thì Địch Công chợt khựng lại. Một

thiếu phụ đoan trang, dáng thanh cao đang đứng ở ngưỡng cửa mở rộng.

Họ Kha vội tiến về phía nữ nhân. Đặt tay lên cánh tay của nàng, y dịu

dàng nói, "Kim Liên, nàng mau quay về buồng đi! Nàng vẫn chưa khỏe lại
mà, ái thê à!"

Dường như thiếu phụ chẳng nghe thấy gì. Khi Địch Công tiến lại gần,

ông nhận ra nàng trạc ba mươi xuân xanh và thực sự là một trang quốc sắc
thiên hương. Nàng có chiếc mũi dọc dừa mảnh mai, đôi môi chúm chím
thanh tao và hàng lông mày cong vút vẻ yêu kiều. Nhưng khuôn mặt nàng
vô hồn với biểu cảm trống rỗng lạ kỳ, đôi mắt to tròn nhưng đờ đẫn nhìn vô
định về phía trước. Thiếu phụ vận xiêm y bằng lụa đen, ống tay áo dài
thướt tha, dải khăn rộng chít ngang tôn lên vòng eo thon thả và bờ ngực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.