NGỰ CHÂU ÁN - Trang 90

Khi đoàn người ngựa tới thôn Thạch Kiều. Địch Công bảo họ Quách

dẫn lên thuyền mành. Hóa ra đó là một con thuyền khá lớn, choán gần hết
không gian bến tàu phía bên kia cầu. Bốn thuyền phu trông mệt mỏi bơ phờ
đang tháo tung cánh buồm làm bằng cói tre. Huyện lệnh yêu cầu họ Quách
và hai người kia đợi ở cầu tàu, rồi ông bước lên tấm ván hẹp dùng làm lối
đi lên thuyền. Đứng ở khoang trước, ông la lớn gọi trưởng thuyền. Mất một
lúc lâu, một mái đầu bù xù mới thò lên từ dưới hầm chứa hàng. Tay trưởng
thuyền bước lên boong, xốc lại chiếc quần xộc xệch và nhìn chằm chằm
Địch Công bằng đôi mắt lờ đờ còn đỏ ngầu. Rõ là gã và đội thuyền phu đã
có một bữa tiệc tùng đàn đúm thâu đêm suốt sáng.

"Hãy đưa ta đến gặp Tôn tiên sinh!" Địch Công ra lệnh.

Tay trưởng thuyền lê bước về phía đuôi thuyền, nơi có một khoang

thuyền kép. Sau nhiều lần gõ lên cánh cửa hẹp, cửa sổ bên cạnh mới tung
mở ra. Một nam nhân mảnh khảnh, có cái cổ cò và một hàm râu ngắn tua
tủa, ló đầu ra. Một băng vải trắng đang quấn chặt quanh đầu y.

"Có phải ngươi đã gây ra tiếng ồn đinh tai nhức óc đó?" Y cáu kỉnh

hỏi.; "Ta đang bị cơn đau đầu như búa bổ hành hạ. Ta không muốn bị làm
phiền!"

"Bản quan là Huyện lệnh. Không, ở yên tại đó! Ta chỉ muốn hỏi ngươi

đã làm gì vào chiều hôm qua, họ Tôn kia."

"Thưa đại nhân, thảo dân nằm bẹp trên giường cả ngày, thậm chí

chẳng nuốt nổi miếng cơm tối nào. Những cơn nhức đầu thường xuyên gây
phiền toái cho thảo dân, ngài thấy đấy. Khó chịu đến phát điên lên được."

Y chống khuỷu tay lên ngưỡng cửa sổ rồi nói tiếp, "Mà đâu phải có

mỗi thế. Đầu tiên là cảm giác sốt nóng và chả thiết ăn uống gì. Sau đó buồn
nôn nhẹ, kèm theo là miệng có vị đắng ngắt và rồi..."

"Quả là chẳng dễ chịu gì. Quách tiên sinh có đến gặp ngươi không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.