“Á!” Bố tôi kêu thất thanh, rồi đưa tôi vào phòng mẹ đang dọn đồ.
“Mau đem con đi ngay, chúng tìm đến rồi đấy!”
“Là Hàn Trạc Thần ư?!” Mặt mẹ tôi trắng bệch, bà đờ người ra một lúc
rồi vội lao đến nắm lấy tay bố tôi: “Anh thì sao? Chúng ta cùng trốn.”
“Anh sẽ ngăn chúng lại.” Bố hốt hoảng đẩy mẹ và tôi ra ngoài ban công
toàn những đồ linh tinh, một chiếc va li phủ đầy bụi đập vào người tôi
nhưng bố không hề hỏi tôi có đau không mà hét lên thúc giục mẹ, rất đáng
sợ: “Còn không đi đi kẻo không kịp đâu. Mau nhảy xuống đi!”
Bố vội vàng mở cửa sổ, nhìn thấy bên dưới có người, do dự một chút,
giọng lạc đi: “Đứng đây, đừng có ra ngoài.”
“Em không...”
Mẹ chưa nói hết câu thì bố đã đóng cửa ngoài ban công “rầm” một
tiếng.
Tôi nhìn qua lớp kính mờ đục thấy bố vừa chạy đến cửa thì bị một
người đàn ông vận bộ vest màu đen xô đẩy, đạp ngã xuống chiếc sofa, tiếp
đó hơn mười người đàn ông cũng vận y phục màu đen đứng xếp hai bên,
không hề nhúc nhích.
Bố ôm bụng lồm ngồm bò dậy, bò đến bên chân người đàn ông vào cuối
cùng tên là Hàn Trạc Thần.
“Anh Thần, tôi biết mình sai rồi! Anh muốn giết thì giết mình tôi thôi,
xin anh tha cho vợ con tôi.”
Hàn Trạc Thần ngồi xuống sofa, châm điếu thuốc, nghiêng người, hơi
tựa vào tay vịn sofa, từ từ hút thuốc. Trong làn khói thuốc, trông hắn không
chút khuyết điểm, điệu bộ rất ung dung, tự đắc.