NGỦ CÙNG SÓI - Trang 11

“Lâu lắm rồi không gặp!” Hắn hơi nheo đuôi mắt, khóe miệng hơi

nhếch lên như đang cười, nụ cười hiền hậu như ông vua trong truyện cổ
tích. Nhưng từ người hắn lại toát ra một khí chất rất đáng sợ khiến người
khác không dám nhìn thẳng.

Tôi định hỏi hắn là ai thì mẹ bỗng bịt miệng tôi lại, chặt đến mức tôi

gần như không thở nổi.

Tôi quay lại nhìn mẹ, thấy môi mẹ đã tứa máu, mẹ cắn môi im lặng, giọt

máu đỏ trôi vào kẽ răng trắng, tôi muốn hét lên, nhưng miệng đã bị bịt kín.

“Anh Thần! Tôi đâu muốn bán đứng đại ca nhưng chúng bắt vợ con tôi

để đe dọa nên tôi không còn cách nào...”

“Ông nhớ tôi từng nói gì với ông không? Tôi đã nói là làm.” Giọng nói

của Hàn Trạc Thần trầm ấm, đều đều, trên khuôn mặt là nụ cười hiền hòa.

“Tôi sai rồi!” Bố tôi ra sức lạy lục, dập đầu đến chảy cả máu nhưng vẫn

không dám dừng lại. “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!”

“Tôi đã nói sẽ giết hết cả gia đình ông rồi...”

“Đừng, không liên can gì đến họ...”

Hàn Trạc Thần dùng ngón tay dập tắt điếu thuốc lá, vứt xuống sàn, đứng

dậy, chỉnh sửa áo choàng ngay ngắn, cử chỉ thoải mái như mọi việc đã đến
hồi kết, thong dong cất bước ra ngoài cửa.

Một người vận đồ đen đến gần Hàn Trạc Thần, hắn cúi đầu nên tôi nhìn

không rõ mặt, chỉ thấy hắn cúi người hỏi: “Anh Thần, còn một đứa con trai
mười tuổi và đứa con gái bảy tuổi, có phải cũng...”

“Không nghe thấy tao nói gì sao?”

“Vâng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.