một cô nhi viện hẻo lánh.
Hai năm ở trong cô nhi viện, tôi không nói một lời nào, đói thì lấy chút
đồ ăn trên bàn, buồn ngủ thì lên giường nằm ngủ một lúc, thời gian còn lại
tôi đều ôm gối ngồi ở góc phòng, thờ ơ nhìn tấm kính cửa sổ phủ đầy bụi.
Ai cũng tưởng tôi bị ngớ ngẩn, họ nhốt tôi trong căn phòng chật hẹp để tôi
không chạy lung tung. Không ai quan tâm tôi sống hay chết, thậm chí
chẳng thèm ngó vào xem tôi ra sao. Chỉ có một người hay đưa cơm đến,
anh nói với tôi: Anh là Tiểu Cảnh.
Tôi chưa bao giờ nhìn kỹ anh cho mãi tới một đêm mưa gió.
Đêm đó, tôi kinh hãi co người lại, dựa sát vào tường.
Chiếc khóa trên cửa bị gió giật mạnh, tôi không dám nhúc nhích, không
dám nói gì, cắn vào mu bàn tay, đến thở cũng không dám nữa.
Cánh cửa mở ra, Tiểu Cảnh, người ướt sũng, bước vào.
Anh ngồi xuống cạnh tôi, nhìn tôi run cầm cập liền hỏi: “Em sợ à?”
Tôi né tránh, tấm thân ngày càng gầy gò, ốm yếu, đôi mắt mở to đầy sợ
hãi nhìn anh. Ngoài cửa lóe lên một tia chớp, qua tia chớp ấy tôi thấy rõ
hơn khuôn mặt và hình dáng của anh.
Anh chừng hơn mười tuổi, sắc mặt vàng vọt, gầy gò, nhưng đôi mắt to
sáng, lông mi dài hơi cong, mũi và môi đều rất đẹp, nếu mập thêm chút nữa
chắc cũng khá đẹp trai.
Ánh chớp vụt tắt thì một tiếng sấm xé trời vang lên, tôi giật mình bịt
chặt hai tai.
Anh dang cánh tay, ôm tôi vào lòng dịu dàng nói: “Em đừng sợ, anh sẽ
bảo vệ em.”