Người anh thật ấm áp, giống người anh đã mất của tôi vậy...
Tôi ôm lấy lưng anh, cố cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, túm chặt lấy áo
anh.
Đêm đó, anh không rời xa tôi, miệng không ngớt nói với tôi: “Đừng sợ,
có anh đây.”
Tôi vẫn sợ nhưng không còn cô độc nữa.
Từ đêm đó trở đi, anh thường đến thăm tôi, chăm sóc tôi. Anh kể cho tôi
nghe những chuyện xảy ra bên ngoài, khi kể đến những tình tiết buồn cười
anh cứ cười mãi không thôi. Còn tôi thì vẫn ngẩn ngơ nhìn tấm kính cửa sổ
đã được anh lau rất sạch.
Ngoài cửa sổ, trời cao mây nhạt...
Cuộc sống vẫn cứ lặng lẽ trôi đi, ngày ngắn, đêm dài, không khí ngột
ngạt làm tôi thấy khó thở, ánh mặt trời luôn để lại bóng đen bên cạnh tôi.
Thời gian đầu, ngày nào tôi cũng nhớ mùi hương trên người mẹ, cảm giác
nhói đau trên khuôn mặt khi chòm râu cứng của bố chạm vào...
Trong những giấc mộng đẹp và cả những cơn ác mộng, tôi nhận ra nhớ
nhung cũng không cứu vãn được quá khứ. Tôi đã trở thành trẻ mồ côi, gia
đình bị một kẻ tàn bạo hủy hoại. Tôi cố nhớ lại khuôn mặt ấy để nó hằn sâu
trong ký ức, ngay cả những hành động, cử chỉ hay ánh mắt của hắn.
Hàn Trạc Thần, chắc chắn sẽ có ngày tôi đi tìm hắn.
Nhưng tôi không thể ngờ tôi lại tìm thấy hắn nhanh đến vậy...
Trong một buổi hoàng hôn mùa hè, ánh nắng rọi vào căn phòng làm
hiện rõ những hạt bụi bay bay.
Tôi nhìn ra ngoài cửa, Tiểu Cảnh đang chải mái tóc rối của tôi.