Hắn nhìn bàn tay tứa máu rồi nhìn tôi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không
có chút biểu cảm gì. Tôi còn chưa kịp nghĩ nên trả thù thế nào thì một dáng
người gầy gò xông đến.
Chính là Tiểu Cảnh! Tiểu Cảnh đá vào mắt cá chân hắn. Hắn vừa né
người, Tiểu Cảnh liền húc đầu vào bụng hắn. Hành động của anh nhanh
nhẹn không giống với một đứa trẻ mới chỉ hơn mười tuồi.
Tiếc rằng khi Tiểu Cảnh đang định kéo tôi rời khỏi đó, một tên vận đồ
đen đứng sau hắn xông lên, khóa chặt hai cánh tay của Tiểu Cảnh ra sau
lưng khiến anh không cử động được.
“Thằng bé này phản ứng thật nhanh nhạy.” Kẻ mặc áo đen sờ lên vai và
chân của Tiểu Cảnh, khuôn mặt lộ vẻ hài lòng. “Anh Thần, thằng bé này
khá đấy.”
“Ừ! Khá lắm!” Hàn Trạc Thần cúi đầu chỉnh sửa y phục, đi về phía xe
của hắn. “Cậu đi nói chuyện với viện trưởng chọn thằng bé này.”
Lời nói của hắn khiến tôi nhớ lại hai năm trước, khi anh trai nhìn thấy
tôi rơi từ tầng hai xuống, đứng ở bên kia đường dang tay xông về phía tôi
nhưng anh không cứu được chính mình.
Lúc đó tôi mở miệng thật to định gọi anh nhưng không phát ra được
tiếng nào. Anh tôi... cuối cùng đã không nghe được tôi gọi: “Anh ơi!”
“Đừng...” Tôi giật mình kéo tay kẻ vận áo đen, hét lên. “Đừng!”
Tôi không còn ai nữa, Tiểu Cảnh là người duy nhất trên thế gian này tôi
có thể trông cậy, tôi không thể mất anh. Tiểu Cảnh giãy giụa rồi ôm chặt tôi
vào lòng. Những giọt nước mắt đầu tiên của tôi sau hai năm rơi xuống, tôi
nói với anh một câu: “Anh mau trốn đi...”