NGỦ CÙNG SÓI - Trang 143

không thể bỏ đi, chết cũng không bỏ đi! Mãi cho tới khi tất cả mọi người
đều vui vẻ ra về, tôi mới uể oải đứng dậy, lê bước rời khỏi đó. Có người
từng nói khi con người đau khổ nhất thì trời sẽ tuôn mưa.

Chẳng ngờ đó lại là sự thật! Tôi đứng trước cửa nhà hát, trời mưa lất

phất làm nhạt nhòa nỗi đau âm ỉ trong lòng. Nước mưa hòa cùng những
giọt lệ của tôi vỡ tan trên con đường trơn bóng. Tôi bỗng thấy rất muốn gặp
một người, ôm người ấy khóc một trận thỏa thê.

Tôi ngồi thụp xuống, để đầu gối áp vào chỗ đau. Tôi không thể ôm

người ấy khóc vì khi ôm người ấy rồi tôi sẽ không buông tay được nữa!!!

Bỗng một chiếc ô trong suốt được bật mở trước mặt tôi, giúp tôi che

những hạt mưa lạnh lẽo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.