NGỦ CÙNG SÓI - Trang 141

nhiều cơ hội để giết hắn nhưng hôm nay tôi mới biết ở bên cạnh người đàn
ông như vậy càng lâu thì càng có nguy cơ rơi vào tình yêu!

Không biết bắt đầu tự khi nào, tôi đã quen nhìn thấy hắn về nhà rồi mới

quay trở lại phòng, đợi hắn đắp chăn cho tôi, hôn lên trán tôi rồi chìm vào
giấc ngủ, quen với việc mỗi sáng thức giấc nhìn thấy hắn rồi mới tỉnh táo,
sau đó quan sát màu áo của hắn để đoán tâm trạng hắn, quen yên lặng ngồi
trên sofa cùng hắn, kể cả khi suốt buổi tối không nói câu gì. Tôi đã cố giữ
chặt trái tim mình nhưng cuối cùng không thể giữ nổi!

Đã đến giờ lên lớp, tôi mệt mỏi xuống dưới nhà. Tôi đang định bước ra

khỏi cửa thì cô Lý gọi: “Tiểu thư, ông chủ bảo cô phải ăn sáng xong mới đi
học đấy!”

Tôi bỗng rùng mình, vội vàng quay lại: “Ông ấy về rồi sao?!”

“Không, sáng sớm ông chủ gọi điện về bảo tôi chuẩn bị bánh và sữa cho

cô.”

Tôi có chút thất vọng, đặt cặp sách xuống, ngồi ăn sáng, đối diện với

chiếc ghế trống, lòng tôi bỗng thấy trống trải, không còn cảm giác gì với
chiếc bánh ga tô khó ăn ấy nữa bởi trong đầu tôi đang chất đầy những câu
hỏi không có lời giải đáp: Hắn đi đâu? Có phải ôm ấp cô gái khác để qua
đêm không? Có phải hôn người phụ nữ khác cũng giống như hôn tôi
không?

Những câu hỏi nực cười nhưng lại khiến lòng tôi chua xót! Tôi không

yêu hắn sao? Tôi tự lừa dối lòng mình ư?

Tôi ngồi nghe cả một tiết học vô vị. Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ giải

lao, tôi thu dọn đồ chuẩn bị trốn học. Tôi vừa mới ra đến cổng trường thì
nhìn thấy chiếc xe thường ngày đưa đón đang dừng trước cổng. Tôi tò mò
bước đến hỏi chú lái xe: “Sao chú lại ở đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.