NGỦ CÙNG SÓI - Trang 140

Bây giờ tôi vẫn còn ý thức rõ mọi việc, có một câu tôi biết không nên

hỏi nhưng phải nắm lấy cơ hội này. Tôi cắn răng, bất kể thế nào tôi cũng
phải hỏi cho ra nhẽ: “Tiểu Cảnh... anh ấy thực sự sẽ không trở về nữa sao?”

Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, hai tay hắn nắm lấy bờ vai tôi, ép tôi

phải nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ của hắn.

“Không phải ta đã nói với con không được phép nhớ nó nữa, tại sao con

vẫn nghĩ đến nó?!”

“Chú đã đồng ý cho anh ấy tám năm, hôm nay vừa tròn tám năm...”

“Con nhớ rõ vậy sao?” Lần đầu tiên tôi thấy hắn tức giận đến như vậy,

những đường gân, mạch máu trên trán hắn nổi cả lên, ánh mắt như ngọn lửa
bừng bừng, đôi tay hắn bóp mạnh khiến xương tôi như sắp vỡ vụn. “Ta nói
cho con biết, nó sẽ không bao giờ trở lại, không cho phép con nghĩ về nó
nữa!”

“Việc này không phải chú nói mà được!” Tôi gào to rồi đẩy hắn ra, chạy

thẳng về phòng, đóng sập cửa lại.

Đó là cách duy nhất tôi có thể thể hiện sự bất mãn của mình.

Bi thảm biết bao, tám năm chờ đợi chỉ là con số không, mọi việc của tôi

đều bị hắn kiểm soát, tôi chỉ có thể thể hiện sự giận dữ với hắn bằng cánh
đóng sập cửa lại mà thôi!

Một lát sau tôi nghe thấy tiếng đóng cửa còn mạnh hơn. Tôi nhìn ra

ngoài cửa sổ thấy hắn lái xe đi mất, mãi không thấy quay về.

Tám năm... Đây là lần đầu tiên hắn không về nhà ngủ. Đây cũng là lần

đầu tiên tôi ngồi bên cửa, ngẩn ngơ nhìn bầu trời mãi đến khi sao sáng rụi
tắt, mặt trời nhô cao thế chỗ mặt trăng. Tôi vốn nghĩ ở bên cạnh hắn sẽ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.