NGỦ CÙNG SÓI - Trang 158

“Có lẽ ta đã sai rồi... Ta không định ép con. Nếu năm nay con hai mươi

bảy tuổi, con hiểu thế nào là yêu, ta có thể cho con lựa chọn. Nhưng con
còn nhỏ, con vẫn chưa hiểu thế nào là tình yêu, thế nào là bị lôi cuốn. Con
có thể hiểu Cảnh đến đâu? Cảnh chẳng qua chỉ là ảo mộng của con mà thôi!
Tám năm nay ta chung sống với con, con không cần nói ra ta cũng có thể
hiểu con cần gì, muốn gì, tình cảm của ta đối với con mới là tình yêu thực
sự...”

“Chú đừng nói nữa!”

“Rời bỏ ta, con sẽ hối hận. Sẽ có ngày con phát hiện con không thể rời

bỏ ta cũng như ta không thể rời bỏ con vậy!”

“Thật không?”

“Con muốn ta phải nói thế nào con mới hiểu?”

“Con hiểu.”

Lúc đó tôi đã rõ một điều là tôi không thể rời bỏ hắn cũng như hắn

không thể bỏ tôi.

Yêu và hận ràng buộc nhau, là nút thắt không thể cởi được của đời tôi.

Hắn sống thì tôi đau khổ, hắn chết tôi càng đau khổ; ở bên hắn thì sống
không bằng chết, rời khỏi hắn... tôi còn sống làm gì nữa?!

Đầu óc đang mụ mị chợt lóe sáng, tôi đã nghĩ ra một quyết định thông

minh nhất và cũng là ngu xuẩn nhất, tôi lủi lại mấy bước, xoay người.

Nếu tôi không giết được hắn, thì cách duy nhất để tôi trả thù là khiến

hắn sống trong đau khổ.

Nếu cái chết của tôi là một kiểu đày đọa hắn thì đối với tôi có lẽ là lối

thoát tốt nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.