NGỦ CÙNG SÓI - Trang 159

Nước mưa đã rửa sạch con phố.

Ánh đèn xe khiến tôi lóa mắt.

Tôi lao ra giữa con phố.

Tiếng phanh xe chói tai, tiếng va đập nặng nề.

Tôi không cảm thấy đau đớn chút nào vì tôi hoàn toàn nằm trong lòng

hắn, ngơ ngẩn nhìn máu hắn nhuốm đầy người tôi.

Giây phút đó tôi mới biết muốn giết hắn lại dễ dàng đến vậy!

Tôi ngồi dưới mưa, gắng sức giữ chặt dòng máu không ngừng tuôn ra từ

đùi hắn. Tôi nhớ lại lúc còn nhỏ, khi tôi bị ngã, đầu gối trầy xước, hắn định
dùng cồn sát trùng cho tôi, tôi sợ đau, ôm lấy đầu gối, hắn nói gì cũng
không chịu bôi cồn, hắn chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dùng miệng...
Lúc đó, tôi thích dùng bàn tay nhỏ của mình nắm lấy một ngón tay của hắn,
cười với hắn. Sau này, tôi có thể nắm cả bàn tay của hắn, những ngón tay
thậm chí có thể đan vào nhau, tôi và hắn nhìn nhau cười.

Tại sao tôi không thể sống mãi cuộc sống như vậy, không hận hắn cũng

không cần yêu hắn, cả đời được đan những ngón tay vào nhau, nhìn nhau
cười tôi cũng mãn nguyện rồi.

Nỗi hận này có thể vứt bỏ không?

Tôi không tìm ra câu trả lời, ai có thể cho tôi câu trả lời?

Từ ngày Hàn Trạc Thần xuất hiện trong đời tôi, tôi nghĩ mình đã chết.

Tôi cứ nghĩ trơ mắt nhìn hắn chết tôi mới có thể thoát khỏi nỗi đau, rời

bỏ cái thế giới không đáng để tôi lưu luyến này, thản nhiên đối mặt với bố
mẹ nơi chín suối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.