NGỦ CÙNG SÓI - Trang 161

ôm lấy nó. Tôi đã phanh lại, không tin thì anh đến xem hiện trường. Tôi
phanh xe cách đó năm mét rồi.”

An Dĩ Phong nhìn về phía tôi hỏi: “Có phải không?” Tôi gật đầu.

“Là tôi lao ra đường, không liên quan đến ông ta.”

Hắn không nói gì nhưng vẻ mặt như đang muốn hỏi: “Cô điên đấy à?!”

Đúng vậy, tôi điên rồi. Trong khoảnh khắc ấy tôi lại nảy ra ý nghĩ điên

rồ rằng tôi và hắn không thể chung sống, nếu hắn không chết thì tôi chết.

Quả thực hắn đã xông đến, vì tôi mà không cần tính mạng của mình

nữa!

Vệ sĩ của Hàn Trạc Thần bước đến gần An Dĩ Phong cứ làm như hiểu rõ

tình hình, lên tiếng giải thích: “Đại ca, ông chủ đưa tiểu thư đến phòng
riêng trong rạp chiếu phim để xem Bản năng gốc, hình như làm gì đó...
quá...”

An Dĩ Phong mím môi mím lợi chằm chằm nhìn tôi như muốn hỏi:

“Thời buổi nào rồi mà còn thà chết không chịu theo? Kiêu căng cái gì cơ
chứ!”

Nhưng hắn không nói gì, đấm mạnh vào tường, trút cơn tức giận.

Tôi khiến người như An Dĩ Phong tức lộn ruột mà không dám nói, thế

mới thấy trong lòng hắn, Hàn Trạc Thần có vị trí quan trọng như thế nào,
chẳng lẽ đây gọi là anh em?! Tôi bắt đầu thấy bái phục tình cảm của bọn
họ.

Một nữ bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, nhìn người lái xe ngồi xổm

dưới đất run lẩy bẩy rồi lại nhìn mấy gã đàn ông đứng ở hành lang mặt
đằng đằng sát khí, hắng giọng: “Các anh có thể yên lặng chút không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.