NGỦ CÙNG SÓI - Trang 162

“Vết thương của anh ấy thế nào?” Mặc dù tôi không muốn nghe câu trả

lời nhưng khi nghe thấy An Dĩ Phong hỏi vậy, lòng tôi thắt lại, nhói đau.

“Không sao! May mà phản ứng kịp thời, sức khỏe tốt, nếu là người khác

chắc chắn khó cứu.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ thấy cảm kích với ông trời tàn

nhẫn như lúc này, chưa bao giờ thấy rõ lòng mình như lúc này.

Hàn Trạc Thần vẫn còn sống, hắn còn sống là điều quan trọng hơn tất

cả.

Nữ bác sĩ nói tiếp: “Gãy một chân và ba xương sườn thôi, vả lại mất khá

nhiều máu.”

“Mẹ kiếp, thế mà gọi là không sao à?” Rõ ràng An Dĩ Phong đã nổi cáu.

“Đối với loại người như các anh, bị thương như thế có là gì?!”

“Cô...” An Dĩ Phong đang định nói gì đó thì một người vội chạy đến

ngăn hắn lại: “Đại ca, anh nguôi giận, cô ta là bác sĩ điều trị chính...”

Đợi bác sĩ đó rời đi, An Dĩ Phong nói nhỏ: “Tìm hiểu lai lịch của con

đàn bà đó, tao phải để nó không bao giờ quên được ba chữ An Dĩ Phong.”

Khi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật Hàn Trạc Thần vẫn đang trong

tình trạng hôn mê, đến nửa đêm mới tỉnh lại, không hề rên rỉ, trán rịn mồ
hôi.

“Đau lắm không?”

Tôi nắm lấy tay hắn. Tay hắn rất lạnh, không còn chút hơi ấm như

thường ngày. Hắn mở miệng, giọng nói yếu ớt, tuy tôi không nghe rõ
nhưng có thể đoán được hắn định nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.