NGỦ CÙNG SÓI - Trang 189

Đúng là một loài hoa tuyệt đẹp!

Tôi bất giác nhớ lại buổi hẹn hò tuyệt đẹp đó, môi bỗng cong lên.

“Kể ra thì thật trùng hợp. Em ấy cũng giống tên em nhưng lại họ Diệp,

Diệp Thiên Vu...”

Nụ cười ngọt ngào trên môi tôi bỗng trở nên chua chát. Diệp Thiên Vu,

người con gái mơ mộng về tình yêu, người con gái chơi dương cầm.

“Diệp Thiên Vu ư?”

“Em ấy là thiên tài bẩm sinh, cô đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào em ấy,

nghĩ rằng em ấy nhất định sẽ... Nhưng mới hai mươi tuổi đã tự vẫn, nghe
nói là vì một người đàn ông... nên em nhất định không được nhẹ dạ...”

Tôi không nghe rõ nữa, trong đầu văng vẳng tên cô gái đó. Tôi bỗng

nhớ tới bức di chúc.

Người con gái đó muốn được nghe một câu: “Anh yêu em!”, muốn có

một cuộc hẹn hò lãng mạn, muốn được cùng đi xem phim, muốn xem một
rừng hoa loa kèn nhện đỏ, muốn người yêu nhớ sinh nhật mình, nhớ tên
mình... Vì thế hắn đã cho tôi mang tên của cô ấy, hắn quan tâm tôi hết mực,
nhẹ nhàng thương yêu tôi. Khi tôi tròn chín tuổi, hắn bắt đầu cho tôi học
đàn. Hắn luôn muốn nhìn tôi đánh đàn từ phía sau. Hắn nhẹ nhàng gọi:
“Thiên Thiên!” Hóa ra hắn luôn coi tôi là cô ấy. Tôi chẳng qua chỉ là người
thay thế để hắn bù đắp lại tình cảm hắn còn mang nợ, bù đắp nỗi hối hận
trong tim hắn mà thôi! Những tâm nguyện mà cô ấy chưa thực hiện được
thì hắn làm với tôi.

“Không, không thể thế được!”

Tôi chạy xuống dưới nhà, nghe thấy tiếng với gọi kinh ngạc của cô giáo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.