NGỦ CÙNG SÓI - Trang 193

Nói xong, hắn bước nhanh ra cửa.

“Hàn Trạc Thần!” Tôi ngẩng đầu, kìm nén không để cho nước mắt tuôn

rơi, hạng người như hắn không đáng để tôi rơi lệ trước mặt hắn.

Tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Cảm ơn ông đã dạy tôi biết thế nào là

không bằng loài cầm thú.”

Hắn quay đầu, khóe miệng nhếch lên, cười mỉa mai, khinh miệt.

Tôi không nhìn thấy ánh mắt vương vấn của hắn như trước đây nữa. Tôi

nghĩ, nếu tôi thấy hắn có chút bịn rịn hoặc khó xử thì tôi có thể tự nhủ rằng
hắn có nỗi khổ không nói nên lời, nhưng hắn cười lạnh nhạt như băng giá
lạnh lẽo.

An Dĩ Phong chạy theo hắn, trước khi đóng cửa, tôi nghe thấy An Dĩ

Phong nói: “Sao tự nhiên anh lại phản ứng chậm đến như vậy, một cái tát
của con bé đó mà cũng không né được à?”

“Nó thích đánh thì để nó đánh đi, dù sao cũng không đau đớn gì.”

“Mẹ kiếp! Không đau? Đau chết đi ấy chứ...”

Nghe thấy tiếng khởi động xe tôi mới như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng,

không thể kìm nén nổi nước mắt... Tôi nằm trườn trên sofa khóc không
thành tiếng, không phải không muốn khóc cho thỏa thê mà không còn chút
sức lực nào nữa!

Đã tám năm, tình yêu từng chút từng chút một ăn sâu vào máu tôi. Sự cố

chấp và lãng mạn ấy đã hóa giải hận thù trong tôi. Nhưng bỗng chốc tất cả
đều là giả dối, tất cả đều là ảo mộng, chỉ có hắn vẫn tàn nhẫn và lạnh lùng
như tám năm trước, chỉ một câu nói thờ ơ, nụ cười lạnh nhạt cũng đủ sức
đẩy tôi đến vực thẳm lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.