NGỦ CÙNG SÓI - Trang 217

“Em thấy những người xung quanh Hàn Trạc Thần đều có súng, chú ấy

có đưa cho anh không?”

“Sao em ngốc nghếch thế?” Anh xoa xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói. “Anh

phụ trách quản lý những việc kinh doanh hợp pháp, tuy có luyện tập thể
dục và học võ nhưng việc chính vẫn là kinh tế và quản lý.”

Tôi hơi thất vọng, anh không có súng, kế hoạch giết người mấy năm

trước thành công cốc. Lại phải lên kế hoạch mới.

Ăn tối xong, tôi vốn không muốn về nhà nhưng Tiểu Cảnh nói đã đồng

ý với Hàn Trạc Thần rằng hằng ngày trước tám giờ tối sẽ đưa tôi về nhà, và
anh ấy không muốn vi phạm giao ước. Tôi đành phải về nhà.

Lúc bước vào cửa tôi có chút kinh ngạc, Hàn Trạc Thần chưa bao giờ về

nhà sớm như vậy, hôm nay hắn ở nhà, ung dung ngồi trên sofa đọc báo, còn
nghe nhạc nữa chứ!

“Về rồi à?” Hắn nhìn bó hoa trong tay tôi, nhìn đồng hồ rồi cúi đầu tiếp

tục đọc báo.

Tiểu Cảnh hết mực cung kính nói: “Nếu ông không căn dặn gì nữa, tôi

về trước đây ạ! Sớm mai tôi lại đến đón Thiên Thiên đi học.”

“Ừ.”

Tiểu Cảnh vỗ vỗ vai tôi, nói nhỏ vào tai: “Mai gặp lại.”

Tôi cũng nhỏ nhẹ trả lời: “Mai gặp lại.”

Tờ báo trong tay Hàn Trạc Thần bị vò nhàu.

Sau khi Tiểu Cảnh đi rồi, cô Lý bước tới bên tôi, đỡ lấy bó hoa. “Tiểu

thư, tôi giúp cô cắm hoa nhé!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.