NGỦ CÙNG SÓI - Trang 216

Anh lại đưa tay ra, nắm chặt lấy tay tôi: “Vậy anh theo đuổi em được

rồi...”

“Anh có thể đừng theo đuổi em không?”

Anh cười, bẹo má tôi, tâm trạng có vẻ như rất vui: “Thật ngại quá, theo

đuổi em thì không cần phải nhận được sự đồng ý của em đâu!”

“Dạ”, tôi cúi đầu, lí nhí trong miệng. “Em rất ngốc nghếch, mấy lời

đường mật, thề non hẹn biển, mấy trò lãng mạn đã khiến em si ngốc mà
đâm đầu vào... Em chỉ xin anh một điều, đừng theo đuổi em rồi lại vứt bỏ
em.”

Anh không nhịn được mà phá lên cười, những người khách ở bàn bên

cạnh nghe thấy cũng phải cười theo.

Sao tôi chẳng thấy buồn cười chút nào! Tôi lại cúi mặt xuống uống

nước chanh ép nhưng không thấy mùi vị gì hết, hình như không còn là
nước chanh nguyên chất nữa. Trong mắt bọn họ, tôi thật ngốc nghếch, vậy
thì họ chưa hiểu được sự đáng sợ của tôi rồi! Kẻ thù của tôi có thể dễ dàng
làm tôi cảm động, huống hồ là hoàng tử mà tôi chờ đợi đã lâu. Tôi thực sự
không muốn nếm mùi vị tình yêu, nó quá đắng chát.

Sau đó sự thật chứng minh, tôi đã nghĩ ngợi quá nhiều, thủ thuật đối phó

với phụ nữ của Tiểu Cảnh và Hàn Trạc Thần hoàn toàn khác nhau. Kiểu
đàn ông lịch lãm như Tiểu Cảnh theo đuổi bao nhiêu lâu vẫn gần gũi, thân
mật, không có kịch tính. Loại đàn ông như Hàn Trạc Thần có thể theo đuổi
rồi lại vứt bỏ, vứt bỏ rồi lại theo đuổi, theo đuổi rồi lại vứt bỏ... vậy mà vẫn
khiến tôi cam tâm tình nguyện, sống dở chết dở đến kỳ quặc.

Sắp ăn xong, tôi bỗng nhớ đến một việc quan trọng, hỏi nhỏ: “Anh Tiểu

Cảnh, anh có súng không?”

“Súng?” Anh trợn tròn mắt, may mà không nói to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.