NGỦ CÙNG SÓI - Trang 317

Đêm đó, gió thu thổi lật chiếc váy mỏng manh của tôi. Tôi run run quỳ

dưới đất, nước mắt ròng ròng, cẩn thận nhặt đồ trước thùng rác.

Bức vẽ hắn từng yêu thích, hoa loa kèn nhện đỏ khô, chiếc đèn bàn màu

cam vỡ vụn, và cả ga giường mà chúng tôi từng nằm. Chúng đều chứa
đựng những hồi ức quý báu của tôi, nhưng hắn coi như rác mà vứt bỏ.

Hắn tuyệt tình thế này để nói với tôi rằng điều hắn muốn làm thì không

ai có thể ngăn cản và điều hắn không muốn làm thì không ai có thể thay
đổi. Hắn đã ra quyết định thì tôi nên tôn trọng.

Yêu hắn, tôi sẽ làm như hắn mong muốn, không để hắn nhìn thấy tôi.

Lúc rời khỏi đó, tôi quay đầu nhìn cửa sổ căn phòng trước đây là của

tôi, chiếc rèm hình nụ hoa đã không còn nữa. Căn phòng trống trải như
cuộc sống của chúng tôi.

Trên con đường đã đi đến trăm vạn lần, tôi lê từng bước chân đau đớn.

Bác sĩ nói lúc nhỏ mắt cá chân của tôi bị thương, lần này lại bị thương, hai
lần bị thương nặng như vậy thì khả năng hồi phục rất ít.

Nhớ lại cảnh lúc nhỏ bị thương, tôi chỉ có thể cười đau khổ. Thù hận

cũng giống như vết thương ở xương, khi nó không đau thì ta sẽ quên nó.
Nhưng ta không biết lúc nào nó lại đau nhói nhắc nhở ta, ta có thể lấy niềm
hạnh phúc để làm dịu cơn đau nhưng không thể không thừa nhận sự tồn tại
của nó.

Hắn không tin tôi là đúng, sau lần ân ái nồng thắm tôi vẫn có thể giơ

dao, ai có thể bảo đảm sau này, trong một đêm nào đó, tôi không giơ súng
nhắm vào tim hắn?!

Sự xa cách đối với chúng tôi là cách giải thoát tốt nhất. Cả đời không

gặp lại để thời gian chôn cất yêu và hận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.